Lý Đạo Huyền biết, lại tới phiên mình ra tay tương trợ rồi.
Tìm kiếm một hồi trong hộp đựng công cụ trên bàn, rất nhanh tìm thấy một cái hộp quẹt còn nguyên đã dùng hết.
Tách cái hộp quẹt ra, đầy đủ 27 linh kiện nhỏ, rồi từ bên trong lấy ra một cái lò xo nhỏ.
Cái lò xo này dài chỉ mấy mi-li-mét !
Lý Đạo Huyền dùng ngón tay khẽ cầm lấy rồi nhẹ nhàng thả xuống.
Lúc này Trình Húc đang co chân muốn đi, bỗng nhiên phát hiện có một thanh sắt cuộn tròn cổ quái từ từ hạ xuống trước mặt gã và Lý Đại.
Các công tượng bên cạnh đã quen với cảnh này từ lâu, đồng loạt hành lễ nói lời cảm tạ.
Trình Húc lại giật mình thảng thốt: "Ai u, có chuyện gì vậy?"
Lý Đại Định tập trung nhìn vào, liền vui mừng: "Thiên Tôn ban thưởng lò xo của thiên giới rồi."
Trình Húc cũng định thần nhìn lại, được thôi, thứ trước mặt, không phải là một cái lò xo cỡ lớn sao? Nó cao cỡ nửa người.
Vừa rồi gã còn lấy tay đè một cái lò xo của Lý Đại làm, bây giờ thấy Thiên Tôn ban thưởng một cái lớn thì lòng hiếu kỳ lập tức bùng cháy: "Thú vị, thứ này vừa nhìn là biết nên chơi như thế nào, để bản tướng quân... Khụ... bản giáo viên tới thử xem."
Lúc nãy Lý Đại làm lò xo rất nhỏ, gã chỉ cần dùng tay là có thể đè bẹp, nhưng bây giờ Thiên Tôn ban thưởng cái lò xo này cao cỡ nửa người, gã đương nhiên không thể dùng tay đè được, dứt khoát đi đến bên lò xo, nâng nó đứng lên, sau đó dùng sức nhảy dựng lên, đặt mông ngồi vào.
"Ha ha, đè bẹp dễ quá."
Trình Húc vừa nói một câu, đột nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng, vòng lò xo dưới mông chợt sinh ra lực đàn hồi khổng lồ,"vèo" một tiếng, bắn cả người gã bay lên cao.
Trình Húc hú lên quái dị, người bay về phía trước, lướt qua toàn bộ giếng trời, rầm một tiếng, đập vỡ cửa sổ một nhà thợ thủ công đối diện, bay vào trong nhà, vụn gỗ vụn giấy bay tán loạn.
Toàn bộ người trong Giếng Thợ nhìn ngây ngốc, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Sau nửa phút đồng hồ, Trình Húc mới thò đầu ra từ cửa sổ bị đụng hư, mặt mũi bầm dập cười to: "Ta đã hiểu, ha ha ha. Ta hiểu thứ này dùng để làm gì rồi. Đây là lợi khí công thành, sau này công thành, không cần mắc thang mây nữa, xuất động lò xo tiên gia, đặt một hàng dài dưới tường thành của quân địch, để hãn tốt ngồi lên lò xo, chỉ trong nháy mắt đã có thể bắn vào trong thành, trời giáng thần binh, giết thủ quân không kịp trở tay, ha ha ha, lò xo công thành tiên gia, quả nhiên uy vũ bất phàm."
Mọi người bị những lời này của gã làm hiểu ra: "Thì ra là thế!"
Các thợ thủ công đều gật đầu: "Thì ra công thành còn có thể công như vậy, pháp môn của tiên giới khiến người ta mở rộng tầm mắt. Hòa giáo viên có thể nắm giữ cách dùng binh khí Tiên gia nhanh như vậy, thật sự là quá tài giỏi."
Tam Thập Nhị thở dài nói: "Trình tướng... khụ khụ... Hòa giáo viên, ngươi thật đúng là thông minh. Khó trách Thiên Tôn chỉ tên điểm họ do ngươi huấn luyện dân đoàn, ngươi là người có bản lĩnh, cái này gọi là [ tri nhân thiện dụng]."
Trình Húc lấy làm đắc ý: "Ha ha ha ha, thực lực bản giáo viên không phải là khoác lác đâu."
Lý Đạo Huyền cười như ma làm, một đám ngốc nghếch, làm trò gì thế này?
Y lại cầm một tờ giấy và giơ nó xuống dưới: "Hòa tan nó, làm thành lò xo dùng cho hỏa súng."
Trình Húc ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tôn pháp chỉ, nhất thời kinh hãi: "Thiên Tôn, thần vật như vậy, vì sao phải hòa tan làm hỏa súng? Thứ này có thể thay thế thang mây công thành, tốt hơn hỏa súng gấp một vạn lần a."
Gã quay đầu lại, liền thấy Tam Thập Nhị đã đem pháp chỉ của Thiên Tôn nói cho Lý Đại, còn người kia thì rất nghe lời xách lò xo lên và ném vào lò lửa.
Trình Húc đau lòng không thở được, hét to: "Dừng tay, đừng làm hỏng lò xo công thành tiên gia, mau dừng tay a a a... lợi khí công thành... Lợi khí công thành của ta."
Lý Đạo Huyền cười muốn chết, liền thu tờ giấy lại, trốn xa một chút để cười.
Mặt trời chiều ngã về tây, trên cánh đồng lúa mạch xanh mơn mởn, khẽ đong đưa trong gió đêm.
Cao Nhất Diệp và Cao Tam Oa chơi Xe Mặt Trời cả buổi đã có chút mệt mỏi.
Hôm nay Thiên Tôn không tìm nàng truyền lời nữa, mà là dùng tờ giấy to viết pháp chỉ ngắn gọn, hoàn thành giao lưu với Tam Thập Nhị và Hòa giáo viên, điều này khiến cho Cao Nhất Diệp có được rất nhiều thời gian tự do.
Nàng lại phóng thích bản thân nửa ngày, gọi Cao Tam Oa lái xe đi chơi khắp nơi, mãi tới khi trời gần tối, ánh mặt trời đã không thể cung cấp năng lượng cho Xe Mặt Trời nữa, hai người mới trở lại trước bảo.
Cao Tam Oa vừa mới từ trên xe nhảy xuống, liền bị mẫu thân của nó xách lỗ tai: "Không lo học lại chạy đi chơi, xem ta có đánh chết con không."
"Học lái xe cũng là học mà."
"Còn dám ngụy biện."
Âm thanh măng xào thịt vang lên đôm đốp, thôn dân bên cạnh cười ha hả.
Cao Nhất Diệp cũng xoay người nhảy từ trên xe xuống, về tới vọng lâu, toàn thân đều là mồ hôi, nhưng bây giờ trời chưa tối, không tiện đi tắm, nàng liền đứng ở trên sân thượng, nằm sấp lên lan can, nhìn xuống toàn bộ thôn Cao gia.
Đang lúc sảng khoái thì trên bầu trời đột nhiên vang lên giọng nói của Thiên Tôn: "Nhất Diệp, ta có mấy câu muốn nói với ngươi."
Cao Nhất Diệp tinh thần chấn động, vội vàng hành lễ.
"Được rồi, ngồi xuống chậm rãi nói chuyện đi."
Giọng nói của Lý Đạo Huyền rất nhẹ nhàng, khiến Cao Nhất Diệp cảm giác được ấm áp, nàng ngồi xếp bằng trên sân thượng, chăm chú lắng nghe.
"Trình Húc đã bắt đầu huấn luyện dân đoàn."
Cao Nhất Diệp nghe nói như thế, không khỏi nhìn ra ngoài, trên bãi đất trống ngoài cửa Cao gia bảo, hơn mười thôn dân đang huấn luyện trận hình, dưới mặt trời chiều tạo ra những cái bóng nghiêng nghiêng kéo dài.
Cao Nhất Diệp gật đầu: "Ừm, Trình tướng quân rất nghiêm túc, đang chấp hành mệnh lệnh của Thiên Tôn."
Lý Đạo Huyền nói: "Trình Húc đến, sẽ đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của dân đoàn, giúp bọn họ càng ngày càng mạnh. Mà con người a, một khi có được sức mạnh, sẽ dễ dàng bành trướng, theo võ nghệ của họ càng ngày càng cao, trang bị càng ngày càng tốt, đánh trận càng ngày càng nhiều, bọn họ sẽ càng ngày càng nhận thức được sự thay đổi của bản thân, càng ngày càng kiêu ngạo, bọn họ sẽ từ tính cẩn thận lúc ban đầu, trở nên ngang ngược, cuối cùng sống thành bộ dáng mình ghét nhất."
Cao Nhất Diệp trong lòng cả kinh: "A? Ý của ngài là... Bọn họ sẽ trở nên xấu như đám nha dịch, quan binh sao?"
Lý Đạo Huyền: "Nếu như mặc cho họ tự do trưởng thành, cuối cùng nhất định sẽ biến đổi thành như vậy, bởi vì toàn bộ thế giới đều đang dạy bọn họ biến thành như vậy."
Cao Nhất Diệp: "Ta không muốn! Ta không muốn Sơ Ngũ ca và Đại Ngưu ca biến thành người như vậy."
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Đúng vậy, ta cũng không muốn họ biến thành như vậy, cho nên, ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ."
Cao Nhất Diệp chỉ vào mũi của mình: "Ta?"
Lý Đạo Huyền: "Trình Húc dạy bọn họ võ nghệ, ngươi đi dạy bọn họ đạo lý làm người."
Cao Nhất Diệp: "Ặc? Ta? Sao ta có thể làm được?"
Lý Đạo Huyền nói: "Sau khi Trình Húc dạy xong tri thức chiến tranh cho bọn họ, ngươi lại đến dạy cho mọi người một khóa học tư tưởng, mỗi ngày đều phải bắt bọn họ học thuộc mười lần, bọn họ là đầy tớ của dân chúng, binh lính của dân chúng, phải hết sức quan tâm đến đời sống của dân chúng..."
Y đem những đạo lý mình biết có thể rèn đúc linh hồn cho binh sĩ, cẩn thận giảng giải cho Cao Nhất Diệp nghe.
Làm binh lính, phẩm đức và võ nghệ thiếu một thứ cũng không được.
Bởi vì, bọn họ vừa có thể là kiếm cứu người, cũng có thể là đao giết người.