Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 140 - Chương 140: Làm Thuê Là Không Có Khả Năng Làm Thuê

Chương 140: Làm thuê là không có khả năng làm thuê Chương 140: Làm thuê là không có khả năng làm thuê

Dưới sự điều chỉnh của Trình Húc, đám công tượng của thôn Cao Gia bắt đầu từ làm trang bị tùm lum, biến thành chế tạo trang bị có kế hoạch.

Trước kia Lý Đạo Huyền thuận miệng phân phó xong rồi mặc kệ, y cũng không muốn quản quá chi tiết.

Hiện tại có Trình Húc thì có người đến quản chi tiết rồi.

"Ta cần năm mươi cái nỏ cầm tay."

Trình Húc nói xong mấy câu này, các thợ mộc liền phân ra mấy người, tạm dừng làm cửa sổ vật dụng, chuyển qua chế tạo nỏ cầm tay.

Trước đây các công tượng đều tất cả làm cùng một món đồ, bởi vì bọn họ căn bản không biết rốt cuộc thôn Cao gia cần thứ gì.

Nhưng thôn Cao gia, mỗi khi có thêm một "nhân tài quản lý ", mục tiêu của các công tượng liền sẽ càng rõ ràng hơn.

Một khi dính dáng tới phân công, các công tượng cần phải có người lãnh đạo, vì thế đám thợ thủ công liền cùng đề cử Lý Đại ra làm "tượng sư", nhưng Lý Đại lo việc nghiên cứu, vốn không có tinh lực đi quản lý, thế là lại tặng vị trí "Tượng sư" cho Cao Nhất Nhất.

Cao Nhất Nhất quản lý Giếng Thợ, rất uy phong.

Hơi thở của cái Tết âm lịch đã bao phủ toàn bộ thiên hạ, nhưng không bao phủ lên người Bát Địa Thỏ.

Bát Địa Thỏ là một lục lâm hảo hán, hoặc nói là tặc, cái này nhìn tên là biết.

Chỉ có tặc mới đặt biệt hiệu như vậy.

Mấy tháng trước, Vương Nhị khởi sự tạo phản, Bát Địa Thỏ cũng phản theo, nhưng hắn không có uy vọng gì, không ai bằng lòng cùng hắn lăn lộn, cho nên hắn một mình xuất phát, mang theo một thanh kiếm rỉ của gia gia truyền lại, hai cái bánh, hành hung quan sai thu thuế trong thôn, đi lên con đường "tạo phản" thênh thang.

Chuyện hắn muốn làm đầu tiên chính là đi tìm Vương Nhị, làm một chân chạy vặt bên cạnh Bạch Thủy Vương Nhị "nổi danh thiên hạ" coi như đã đủ tâm nguyện.

Nhưng hắn còn chưa kịp tìm được Vương Nhị, đã nghe nói Vương Nhị bị Tuần kiểm Trình Húc bắt được chém đầu. Tiếp đó toàn bộ đám phản tặc trong huyện Trừng Thành lập tức hành quân lặng lẽ.

Lần này Bát Địa Thỏ rơi vào hoàn cảnh lúng túng, đánh quan sai không dám về nhà, không dám đi huyện thành, lại không tham gia được nghĩa quân, nên làm gì đây?

Hắn không thể làm gì khác hơn là đi khắp nơi móc rau dại, ăn rễ cỏ, ăn trộm lương thực của hương thân địa chủ, vùng vẫy sống mấy tháng, mắt thấy sắp sống không nổi nữa.

Nhưng mà trời không tuyệt đường người, ngay khi Bát Địa Thỏ đói đến váng đầu hoa mắt, đột nhiên phát hiện, trong thế giới mờ mịt này vậy mà xuất hiện một thôn trang xanh mơn mởn, xung quanh thôn làng là một vòng ruộng lúa mạch tươi tốt, vây quanh một gia bảo, hai thôn nhỏ...

Bát Địa Thỏ giống như nhìn thấy được hi vọng sống sót, dốc chút hơi sức cuối cùng lảo đảo bước qua.

Hắn cũng không biết ở trong thôn này có thể kiếm được đồ ăn hay không, nếu thực sự không được thì trộm đồ trong đại gia bảo đó đi.

Đó là một đại hộ, có vẻ rất nhiều tiền, trộm một chút cũng coi như là cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Bát Địa Thỏ vừa mới vào thôn, trên tường bảo có một lính gác lưng đeo cung quát to với hắn: "Mới tới à?"

Bát Địa Thỏ sửng sốt: "Cái gì?"

Hắn ngẩng đầu nhìn, được thôi, xem ra là gia đinh của phú gia đại hộ, lúc này mình không còn tí hơi sức nào nên không dám trêu vào, đương nhiên trước tiên phải lá mặt lá trái rồi: "Tới xin cơm."

Lính gác là Cao Tịch Bát, hôm nay đến phiên hắn canh gác, nhìn bộ dạng người mới tới trông bẩn thỉu, rất chật vật, liền lớn tiếng nói: "Xin cơm đi cửa bảo, Đàm sư gia đang phát cơm."

Bát Địa Thỏ đầu hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

Chuyện này hơi khó hiểu, nhưng mặc kệ, có người phát cơm vậy thì phải đi mau.

Hắn lảo đảo đi tới cửa bảo, thấy nơi này bày một cái bàn, một người ăn mặc như sư gia đang chỉ huy một nhóm bang nhàn, tại cửa Cao Gia bảo đặt một cái bàn, phía trên là bánh màn thầu trắng phau.

Là loại bánh màn thầu tốt nhất, một người phát hai cái.

Bát Địa Thỏ vui mừng quá đỗi, dùng một chút sức lực cuối cùng nhào tới trước cái bàn: "Ta... đói bụng..."

Đàm sư gia cúi đầu nhìn người đàn ông đáng thương, cũng không biết đã đói bao lâu rồi, thở dài, cầm lấy ba cái màn thầu đưa cho hắn, suy nghĩ một chút, lại đưa thêm một cái: "Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn chết."

Bát Địa Thỏ ngồi dưới đất, ôm bánh màn thầu nhai nuốt điên cuồng, chợt bị nghẹn, bang nhàn bên cạnh vội vàng đưa tới một chén nước. Bát Địa Thỏ ngửa cổ uống nước, lúc này mới thấy thoải mái, vội vàng cảm ơn người bên cạnh.

Đàm sư gia lúc này mới hỏi: "Huynh đài, ngươi đến thôn Cao gia tìm việc làm hả?"

Bát Địa Thỏ tò mò hỏi: "Nơi này cho làm việc sao?"

Đàm sư gia nghe hắn nói vậy, mới biết là đi bậy đi bạ tới đây, xem ra còn chưa biết quy củ của thôn Cao gia.

Mấy ngày gần đây, nhân khẩu của thôn Cao gia đang tăng lên rất nhanh, dù sao nơi này cách huyện thành không xa, cũng chỉ ba mươi mấy dặm, sau lần một đám người tới xin ăn muốn làm "tội phạm cải tạo" liền biến thành làm công thời vụ, họ được ăn no, kiếm được tiền, lúc chạy tới huyện thành mua đồ vật, khó tránh khỏi sẽ mang tin tức tới đó.

Thế là càng nhiều người biết chuyện của thôn Cao gia, các nạn dân ăn xin trong huyện thành liền ôm tâm lý thử một lần, đi tới thôn Cao gia.

Nhân khẩu của thôn Cao gia ngày càng tăng.

Nạn dân mới đến thôn Cao gia thường chưa kịp tìm được việc làm, không có tiền công nên không cách nào sinh sống. Cứ mỗi ngày Đàm sư gia đều bày một cái bàn ở cửa bảo và phát bánh màn thầu cho họ.

Sau khi các nạn dân ăn no liền đến thôn làm công chờ đợi được sắp xếp công việc.

Nói một cách đơn giản: đã đến thôn Cao gia thì không phải lo đói chết nữa, thế nhưng muốn trên cơ sở không chết đói muốn kiếm thêm thì nhất định phải có việc làm, phát huy ra giá trị của bản thân.

Thiên Tôn cho phép thảng bình, nhưng Thiên Tôn cũng cổ vũ phấn đấu.

Hai tay đều phải bắt, hai tay đều phải cứng.

Đàm sư gia nhân lúc Bát Địa Thỏ ăn màn thầu, ở bên cạnh nói nhỏ quy củ cho hắn nghe.

Bát Địa Thỏ yên lặng nghe xong, thầm nghĩ: Đại hộ này cũng là một nhà lương thiện. Bát Địa Thỏ ta là một hảo hán vang danh, trừng ác dương thiện, chỉ đối phó người xấu vi phú bất nhân, không đối phó với người lương thiện phát cháo cứu dân, nên sẽ không trộm đồ của nhà này.

Nhưng mà, làm công? Hừ, làm công là không thể rồi, đời này cũng không thể! Chỉ có tham gia nghĩa quân, làm mãnh tướng, mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Ăn no rồi đi thôi!

Bát Địa Thỏ đang nghĩ tới đây, chợt thấy một hán tử chạy ra từ Cao gia bảo.

Hán tử này chính là Cao Nhất Nhất vừa mới lên làm tượng sư. Hắn chạy đến cửa thôn làm công, gân cổ lớn tiếng quát: "Thợ mộc, trong Giếng Thợ đang cần gấp thợ mộc, tốt nhất là biết cách chế tạo nỏ cầm tay. Tiền công là mỗi tháng 100 cân gạo hoặc mì, thịt 10 cân, muối một cân, đường một cân, dầu một cân. Không biết làm mộc cũng có thể làm học đồ, trước khi kỹ thuật học thành không có tiền công chỉ có cơm ăn, tiền công sau khi học thành sẽ phát giống như sư phụ."

Một tiếng "Oanh" vang lên, trong thôn có mấy người lao ra.

"Ta biết làm mộc!"

"Ta cũng biết.

"Ta nguyện ý làm."

Bát Địa Thỏ nhéo nhéo lỗ tai của mình, nghi ngờ mình nghe lầm, đống đồ vật vừa rồi là tiền công của một thợ mộc sao?

Bà nội cha nó.

Bát Địa Thỏ thoắt cái giơ tay lên: "Ta ta ta, ta không biết làm mộc, nhưng ta nguyện ý làm học đồ."

Bình Luận (0)
Comment