Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 145 - Chương 145: Simcity 1628 Bắt Đầu Rồi

Chương 145: SimCity 1628 bắt đầu rồi Chương 145: SimCity 1628 bắt đầu rồi

Hình Hồng Lang không hiểu lắm.

Lý Đạo Huyền cũng biết nàng sẽ không hiểu.

Lưu thông hàng hoá mang lại tác dụng thúc đẩy phát triển rất lớn đối với một nơi, chỉ có người hiện đại mới có thể lĩnh hội sâu sắc.

Y muốn vương quốc tí hon của mình càng ngày càng phồn hoa, thì không thể tách được sự trợ giúp của thương nhân, nhưng giai đoạn hiện tại Thiểm Tây tặc phỉ khắp nơi, thương nhân nghiêm chỉnh căn bản không dám nhập Thiểm, nhập Thiểm rồi cũng chỉ hoạt động ở những nơi lớn như Tây An, huyện thành, sẽ không chạy đến địa phương nhỏ, thâm sơn cùng cốc như thôn Cao gia.

Chỉ có thể dựa vào dân buôn muối lậu.

Cao Nhất Diệp nói: "Thiên Tôn nói, nếu cô chịu thường xuyên đến thôn Cao gia nhập hàng, thôn Cao gia có thể chuẩn bị cho cô và thủ hạ một tòa nhà lớn, làm nơi dừng chân nghỉ ngơi mỗi lần cô tới đây, còn thoải mái hơn nhiều so với việc mọi người tự dựng lều vải, dãi gió dầm sương."

Hình Hồng Lang vui vẻ: "Đa tạ Thiên Tôn coi trọng! Nếu thôn Cao gia đã rộng lượng với họ Hình ta như vậy, ta cũng không thể xem hảo tâm của các ngươi thành lòng lang dạ thú được, sau này sẽ thường xuyên đến đây quấy rầy."

Cao Nhất Diệp: "Vô cùng hoan nghênh."

Đêm đó, Hình Hồng Lang đúng là vẫn ở lại thôn Cao gia, nhưng tòa nhà của nàng vẫn chưa chuẩn bị xong, đoàn người tạm thời chỉ có thể hạ trại nghỉ ngơi. Cũng may dân buôn lậu muối vào Nam ra Bắc, khổ nào mà chưa ăn qua, việc hạ trại cũng chỉ là việc rất nhỏ.

Đoàn người Hình Hồng Lang dựng trại ở tạm ngay cạnh hồ nước lớn của thôn Cao Gia, lấy nước nấu cơm, nghỉ ngơi một đêm, nghỉ ngơi ở đây an toàn hơn nhiều so với ở vùng đồng hoang dã ngoại, đoàn người đã lâu không được ngủ một giấc ngon. Sáng sớm ngày hôm sau Hình Hồng Lang liền lên đường, tiếp tục đi về phía Sơn Tây.

Cao Nhất Diệp ra tiễn Hình Hồng Lang rồi, có chút khó hiểu, không khỏi ngẩng đầu hỏi Lý Đạo Huyền: "Thiên Tôn, bình thường ngài tặng nhà cho các thôn dân, đều là nói tặng liền tặng, hiển linh ngay tại chỗ, từ trên trời đặt một căn nhà xuống, vì sao lần này không tại chỗ đưa nhà cho Hình Hồng Lang?

Lý Đạo Huyền mỉm cười nói: "Hình Hồng Lang còn chưa hiểu rõ ta lắm, nếu như hiển linh trước mặt nàng quá sớm, có khả năng nàng sẽ bị dọa sợ, sau này nàng sẽ không trở lại thôn Cao gia nữa."

"A, nhìn thấy Thiên Tôn hiển linh, hẳn là ngưỡng mộ sát đất, sau này thường tới thôn Cao gia bái kiến ngài mới phải, sao có thể sẽ sợ tới mức không tới nữa chứ?"

Lý Đạo Huyền nở nụ cười, chuyện này không cần giải thích cặn kẽ.

Con người là động vật cực kỳ phức tạp.

"Reng... reng... reng..."

Đột nhiên điện thoại vang lên, Lý Đạo Huyền che lại hộp tạo cảnh rồi cầm lấy điện thoại: "A, cô hai? Đã lâu không gặp, sao lại gọi điện thoại cho cháu thế."

Cô hai là họ hàng của Lý Đạo Huyền ở nông thôn, trước đây không lâu khi gieo lúa vụ thu, Lý Đạo Huyền còn gọi điện thoại về, thỉnh giáo cô chuyện cách dùng phân hóa học và xử lý độ PH của đất.

Giọng của cô hai rất thân thiết: "Nghe bố cháu nói, tết năm nay cháu không có ý định về tham gia họp mặt gia tộc à, cô hai lo lắng cho cháu mà, vì sao không trở về?"

Lý Đạo Huyền liếc nhìn hộp tạo cảnh, việc này không thể nói, đành phải nói: "Cháu làm phát triển video trên mạng nên bận lắm, thật sự không thể về quê được, về quê là phải ở tới hơn mười ngày, có chút..."

Cô hai cười nói: "Biết cháu lo công việc, kiếm nhiều tiền rồi, còn cho bố mẹ 200 vạn mua nhà mới mà, họ hàng đều đang khen cháu đấy. Người bận rộn cũng không cần phải ở nhà mười mấy ngày, thì về một ngày thôi, ở đây người ta cho phép bắn pháo, cháu về một ngày bắn pháo với mọi người là được rồi cho vui, vậy không phải rất tốt sao?"

Nghe những lời cô nói đã nhắc nhở cho Lý Đạo Huyền.

Đúng rồi!

Nông thôn có thể mua được pháo hoa, mình vẫn đang muốn mua mấy thứ kia, vậy là có thể dễ dàng mua được rồi, không cần phải ở trong thành phố tìm con đường mua khác nữa.

Lý Đạo Huyền cười nói: "Vậy được rồi, cô hai chờ cháu nhé, cháu về bắn pháo với mọi người."

Thời gian mấy ngày trôi qua nhanh như chớp mắt...

Tết âm lịch đã đến!

Lý Đạo Huyền dậy thật sớm, mắt liếc nhìn vào trong hộp, cả thôn Cao gia tràn ngập trong bầu không khí hân hoan của ngày tết. Cao gia bảo như khoác thêm dải lụa đỏ thắm, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, thôn làm công và thôn lao động cải tạo bên cạnh cũng đều bao phủ trong cảnh hân hoan.

Ngày lễ siêu cấp truyền thống quan trọng như vậy, dù là lưu tặc hay là quan binh thì đều phải an tĩnh lại, có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì.

Lý Đạo Huyền đeo ba lô về tụ họp với bố mẹ, ngồi trên chiếc tàu hoả Lục Bì phát ra tiếng rầm rập, đưa y tới một trấn nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố Song Khánh. Nơi đây ngay cả tàu cao tốc cũng không thông, chỉ có tàu hoả Lục Bì mới có thể đến được, nơi đây vẫn còn duy trì trạng thái nguyên sinh ở mức độ nhất định.

Quả nhiên, trên trấn có bán pháo!

Cơ hội mua được thứ này hợp pháp cũng không nhiều, một năm chỉ một lần, còn đừng hòng mua được ở trong nội thành.

Lý Đạo Huyền cũng không khách khí, gom hàng thôi!

Phong cách gom hàng không nhìn giá khiến ông chủ cửa hàng vừa nhìn đã nhận ra: "Thanh niên trong thành phố ấy à, chạy đến nông thôn chơi pháo đúng không?"

"Ha ha, đúng vậy, cháu tới nhà cô hai chơi pháo."

"Vậy chúc cháu chơi vui vẻ nhé."

Tối đến, người thân sum họp ăn bữa cơm tất niên, pháo được lấy ra nổ tung cả bầu trời đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Đạo Huyền chào tạm biệt họ hàng, bước lên con đường trở lại thành phố.

Về thì giỏ không, lúc trở lại đầy một giỏ pháo. Để tránh phiền phức, đến tàu hoả cũng không dám ngồi, đành bắt Uber tốn hết mấy trăm đồng tiền phí, lúc này mới mang theo đám bảo bối trở về nhà.

Vừa đến nhà, đương nhiên là nôn nóng khó dằn nổi ngồi xuống cạnh cái hộp.

[SimCity 1627] chơi vui thật, vậy phải mất ăn mất ngủ mà tiếp tục chơi. Không đúng, từ hôm nay trở đi, phải gọi là [ SimCity 1628] rồi.

Năm Sùng Trinh thứ nhất, mùng 1 tết.

Thôn Cao gia năm mới bầu không khí mới!

Trước tết, Đàm sư gia mua rất nhiều thuốc nhuộm đỏ từ huyện thành trở về, phân phát cho các thôn dân sử dụng, khiến cho mùng 1 tết khắp nơi đều là người mặc quần áo đỏ chạy tới chạy lui trong thôn.

Trong tiếng cười nói vui vẻ, Lý Đạo Huyền liếc mắt liền thấy một tên không hoà hợp với mọi người đang luyện quyền trên sườn núi ở ngoài thôn.

Cao Sơ Ngũ!

Trời thì lạnh, hắn chỉ mặc một bộ áo bông rất mỏng, buộc chặt tay áo và ống quần,"hừ","hừ" không ngừng đánh vào không khí.

Thiểm Tây Quan Trung Hồng Quyền, 36 đơn thức.

Hắn chỉ mới học được mấy thức, chỉ lặp đi lặp lại luyện mấy thức này: Thiếp Tường Quải Họa, Mãnh Hổ Ba Bích, La Hán Phụ Bảo, Phán Quan Thoát Ngoa.

Trình Húc không nói sai, chỉ có chịu đủ ủy khuất, lúc tập võ mới liều mạng.

Cả thôn Cao gia cũng chỉ có Cao Sơ Ngũ mới luyện liều mạng nhất, ngay cả Trịnh Đại Ngưu cũng không theo kịp sự quyết tâm này của Cao Sơ Ngũ, có lẽ là vì Trịnh Đại Ngưu còn chưa gặp phải ái tình.

Lý Đạo Huyền cũng không khỏi lặng lẽ cho Cao Sơ Ngũ một like.

Ơ?

Đột nhiên phát hiện một chuyện nhỏ ngoài ý muốn.

Ánh mắt Lý Đạo Huyền lướt qua một sườn núi, phía sau một tảng đá lớn y phát hiện một người, chính là nạn dân tự xưng "Thỏ đại gia", hắn ta đang trốn sau một tảng đá, từ xa nhìn trộm Cao Sơ Ngũ luyện quyền.

Cao Sơ Ngũ đánh một quyền, Thỏ đại gia liền vung một quyền theo, tựa như đang suy nghĩ động tác của một quyền kia.

Cao Sơ Ngũ đá ra một cước, Thỏ đại gia cũng đá theo một cước.

Lý Đạo Huyền nhìn khoái lắm, vui quá vui quá, thời cổ đại, học trộm công phu của người khác hình như là điều tối kỵ nhỉ? Loại người này bị bắt được bình thường là phải đánh đến chết.

Như vậy vấn đề tới rồi, ta cần vạch trần hắn không?

Trong lúc hắn chăm chú học trộm, mình dùng ngón tay chọc hắn một cái, có lẽ hắn sẽ sợ chết khiếp mất.

Bình Luận (0)
Comment