Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 146 - Chương 146: Trang Bị Quá Độ

Chương 146: Trang bị quá độ Chương 146: Trang bị quá độ

Lý Đạo Huyền dâng trào ý nghĩ nghịch ngợm gây sự, dù sao người trước mắt còn chưa tính là "người tí hon nhà mình", chỉ có thể xem như là "người tí hon bên ngoài".

Người tí hon bên ngoài là có thể thoả thích chọc ghẹo.

Lý Đạo Huyền thật đúng là thò tay vào, khẽ chọt một cái vào sau lưng kẻ tự xưng là "Thỏ đại gia" kia.

Lúc này Bát Địa Thỏ đang học lén Quan Trung Hồng Quyền, học rất kích động, đột nhiên cảm giác được sau lưng có một luồng sức mạnh vọt tới, đẩy hắn chúi dụi về phía trước, ngã bịch một tiếng như chó đớp phân.

Hắn kinh hãi không nhẹ, học lén bị người khác bắt được hay sao? Đây chính là bị đánh chết!

Bát Địa Thỏ vô cùng khẩn trương, vội vàng dán đất lăn mấy vòng, trong miệng đã chuẩn bị sẵn lời cầu xin tha thứ, nhưng khi quay đầu nhìn lại, phía sau trống trơn, không có một ai.

Nếu như hắn là một thôn dân cũ của thôn Cao gia, hẳn có thể đoán được là Thiên Tôn đang đùa với hắn, nhưng hắn là người ngoại lai, còn chưa hiểu rõ về "Đạo Huyền Thiên Tôn", tuy trong mấy ngày ở thôn Cao gia cũng nghe người ta nhắc đến Thiên Tôn rồi.

Nhưng hắn còn chưa tận mắt trông thấy Thiên Tôn hiển linh, cũng bán tín bán nghi, hiện tại đương nhiên cũng không nghĩ ra Thiên Tôn đang trên đầu mình.

Bát Địa Thỏ cảnh giác nhìn về sau lưng cả nửa ngày, lại nhìn trái ngó phải, xác nhận không có gì, bèn bò dậy, phủi phủi cái mông, đem chuyện vừa rồi vứt đến chín tầng mây, tiếp tục cong mông lên nhìn lén Cao Sơ Ngũ.

Lý Đạo Huyền cười: Tên này còn dám học trộm? Mới vừa rồi đảo mắt đã quên mất rồi sao? Thần kinh to cỡ nào? Được, lại cho ngươi thêm một lần.

Y lại vươn tay ra, khẽ chọt một cái vào sau lưng "Thỏ đại gia".

Bát Địa Thỏ lại một lần nữa cảm giác được một sức mạnh vọt tới, lại ngã bịch xuống đất như chó đớp phân. Hắn dán sát xuống đất lăn một hồi, trong nháy mắt đã trốn ra xa. Hắn quay đầu nhìn lại, mẹ nó, sau lưng trống trơn, không nhìn thấy gì hết.

"Ai? Ai đang trêu chọc Thỏ đại gia?"

Bát Địa Thỏ thoắt cái rút thanh kiếm rỉ tổ truyền của mình ra: "Ngươi ra đây, bổn đại gia cho ngươi nếm thử tuyệt chiêu, Thiên Thỏ Đoạn Bá kiếm."

Lý Đạo Huyền cười sằng sặc, lại vòng ngón tay ra sau lưng hắn, khẽ đẩy một cái.

Bát Địa Thỏ lại ngã cái bạch.

Lúc này hắn đã có chuẩn bị, trong nháy mắt té ngã, vươn tay chống xuống đất, xoay người nhảy lên, đồng thời vung thanh kiếm rỉ lên và chém mạnh về phía sau, nhưng Lý Đạo Huyền đã sớm rút ngón tay lại.

Một kiếm của hắn chém hụt, trái lại vì dùng sức quá lớn, xoay xong lần nữa ngã sấp xuống, bịch, lại ngã sấp mặt.

Lần này Bát Địa Thỏ biết mình đã gặp "cao nhân", chỉ sợ có một siêu cấp cao thủ đến vô ảnh, đi vô tung a, không thể trêu vào, sủi gấp. Hắn thu kiếm lại, ủ rũ mà chạy xuống sườn núi.

Lý Đạo Huyền cười lắc đầu, muốn nhìn lén cũng được, trước tiên được ta tán thành là "người tí hon nhà mình", đến lúc đó, nếu ngươi muốn học chiến đấu thuật của quân đội, ta cũng có thể tìm video để cho ngươi xem.

Nghĩ tới đây, Lý Đạo Huyền đột nhiên tỉnh ngộ, à, tuy Hồng Quyền cũng rất tuyệt, là báu vật trong võ thuật truyền thống quốc gia, nhưng thuật chiến đấu của quân đội hiện đại mới là tuyệt kỹ giết người chân chính.

Truyền thống và khoa học, hai tay đều phải nắm, hai tay đều phải cứng.

Trước kia không làm được, nhưng hiện tại đã có Trình Húc, có thể làm thử.

Lý Đạo Huyền mở diễn đàn lịch sử quân sự thường lên, giấu tên đăng bài xin giúp đỡ: "Vị lão ca nào có video thuật chiến đấu của quân đội độ phân giải cao không? Loại mờ quá thì không cần."

Trả lời 1: Tôi có, dung lượng 64 'ghi', địa chỉ như sau...

Trả lờ 2: Đừng tin tên ở trên, địa chỉ đó là giả, ta vừa nhìn là biết, mẹ nó, lần trước chính là địa chỉ này, nói là lão sư nào đó, ta tải một ngày một đêm, kết quả là huynh đệ hồ lô.

Trả lời 3: Vẫn là để tôi làm người tốt đi, chọn tư liệu cá nhân của tôi, bên trong có địa chỉ, vào là tải được.

Lý Đạo Huyền cảm ơn ngươi, xong liền nhấn vào, video mười mấy GB, đúng là lớn thật, chọn vào download, để máy tính từ từ tải về.

Y lại quay đầu nhìn vào hộp, liền thấy Cao Nhất Diệp cũng bận một bộ áo bông đỏ, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là đỏ vì lạnh hay do chạy, đang lén lút trèo lên sườn núi, đến sau lưng Cao Sơ Ngũ, ghé sát vào tai hắn kêu "Oa" một tiếng.

Cao Sơ Ngũ luyện quyền đang chuyên tâm thì bị giật mình la toáng lên, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, quay đầu nhìn thấy là Cao Nhất Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Nhất Diệp, muội hù chết ta rồi."

Cao Nhất Diệp cười ha ha một tiếng, lại đi về hướng sườn núi.

Lý Đạo Huyền cũng cười, lại khẽ gọi: "Nhất Diệp!"

"A? Thiên Tôn tới rồi?" Cao Nhất Diệp mừng rỡ ngẩng đầu lên: "Thiên Tôn, chúc mừng năm mới!"

Vậy mà được một người tí hon chúc tết, trong lòng Lý Đạo Huyền cũng rất ấm áp: "Hôm qua ta đi thăm bạn bè, mọi người có khỏe không?"

Cao Nhất Diệp: "A, Thiên Tôn đến nhà thần tiên khác chơi à, thôn Cao gia đều tốt, mọi người đều rất vui."

Lý Đạo Huyền: "Bây giờ ngươi đến Giếng Thợ một chuyến, ta có mấy lời muốn nói với Lý Đại."

Cao Nhất Diệp đáp lại một tiếng, liền vung chân nhanh chóng chạy về phía Giếng Thợ.

Dọc theo đường đi rất nhiều người chào hỏi Cao Nhất Diệp, thôn dân cũ, người làm công mới, thậm chí có mấy tội phạm cải tạo cũng hướng Cao Nhất Diệp phất tay, nàng nhất nhất đáp lại, rất nhanh đã chạy tới Giếng Thợ.

Tới trước lò rèn, thấy Lý Đại đang ở dưới mái hiên, suy nghĩ về cái lò xo hắn mới làm ra.

Mặc dù đã có lò xo của hộp quẹt Lý Đạo Huyền cung cấp cho lần trước, nhưng Lý Đại nung đỏ nó, sau đó dùng sức rèn, làm nhỏ nó ra, lại quấn thành vòng tròn, cuối cùng làm ra lò so nhưng lại mất đi tính đàn hồi, khiến hắn nghĩ mãi mà không giải được.

Cái đồ chơi này trước khi nung rõ ràng co dãn, vì sao sau khi nung rồi lại không còn nữa, không thể hiểu được.

Khi Cao Nhất Diệp đi đến, hắn đang dùng hai tay đè bẹp lò xo mình mới làm ra, nhẹ buông tay, lò xo kia vẫn duy trì trạng thái bị đè bẹp, khiến cho hắn chán nản, buồn bực muốn khóc.

Cao Nhất Diệp: "Lý Đại, Thiên Tôn bảo tôi tới tìm ông nói vài câu."

Lý Đại vội vàng thu lại vẻ mặt nhăn nhó, hành đại lễ.

Lý Đạo Huyền thấy hắn làm lò xo không thành công, cũng không tức giận, hoặc có thể nói là đã hoàn toàn trong dự liệu. Tiến bộ khoa học chính là như vậy, mình cho hắn một hàng mẫu, chỉ là gợi ý cho hắn, cuối cùng hắn có thể thông qua hàng mẫu nghiên cứu ra được nguyên lý hay không, vậy thì phải xem tri thức của hắn có đổi mới được gì hay không.

"Lý Đại, ta nhớ ngươi từng nói ngươi biết làm Tam Nhãn Thần Súng?"

Lý Đại vội vàng đáp: "Đúng vậy, tiểu nhân biết làm cái đó."

Lý Đạo Huyền: "Ta thấy việc nghiên cứu hỏa súng kiểu mới của ngươi còn cần thời gian rất lâu, trước khi nó nghiên cứu ra, nếu như dân đoàn của chúng ta có thể sử dụng một số hỏa súng quá độ thì tốt rồi. Cho nên ta muốn ngươi dạy các thợ rèn khác chế tạo Tam Nhãn Thần Súng, sau này do bọn họ làm Tam Nhãn Thần Súng, mà ngươi lại tiếp tục làm hỏa súng kiểu mới của ngươi."

Lý Đại vội vàng nói: "Cẩn tuân pháp chỉ Thiên Tôn."

Lý Đạo Huyền: "Bây giờ ta ban cho ngươi một ít hỏa dược, ngươi quản lý tốt chúng nó, giao cho thợ rèn khác dùng để nghiên cứu Tam Nhãn Thần Súng."

Nói rồi, vừa động thủ tháo quả pháo ra, vừa nói: "Đúng rồi, hỏa dược của ta viên rất lớn, trước khi các ngươi sử dụng thì cần nghiền nhỏ ra trước mới có thể sử dụng, trong quá trình nghiền nát phải cẩn thận quản lý, đừng để mình bị thương."

Bình Luận (0)
Comment