Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 150 - Chương 150: Thôn Cao Gia Phát Triển

Chương 150: Thôn Cao Gia phát triển Chương 150: Thôn Cao Gia phát triển

Đoàn người Hình Hồng Lang sau khi rời thôn Cao gia, một đường đi về hướng đông, qua huyện Hợp Dương, vụng trộm vượt qua Hoàng Hà, tiến vào trong tỉnh Sơn Tây, lại một đường vội vàng đi về phía đông, không bao lâu sau đã đi tới phủ Bình Dương.

Phủ Bình Dương cũng chính là huyện Lâm Phần hiện tại, lĩnh 6 châu, 28 huyện. Phía đông phủ giáp Thượng Đảng, phía tây là Hoàng Hà, nam thông Biện, Lạc, Bắc cản Tấn Dương.

Đó là nơi nhiều chiến tranh.

Bình Dương phủ phồn hoa, thương lữ rất nhiều, tuy kém phủ Tây An, nhưng cũng là nơi xuất hàng cực tốt.

Hình Hồng Lang đi tới nơi này, đương nhiên muốn kiếm lớn một vố. Hàng tốt nhập từ thôn Cao gia phải lập tức lấy ra bán gấp, không mất bao lâu, hàng hóa đã bán sạch sẽ, trên người lại có thêm một đống vàng bạc đồng tiền.

Thế là lại phải về thôn Cao gia nhập hàng rồi.

Hình Hồng Lang dẫn theo ba bốn mươi thủ hạ rời khỏi phủ Bình Dương, dự định quay về thôn Cao gia, vượt qua Hoàng Hà trở lại cảnh nội Thiểm Tây, xuyên qua huyện Hợp Dương. Khi đến một thôn nhỏ thì đột nhiên nhìn thấy trên sơn đạo phía trước có mấy dân chúng vô cùng chật vật chạy tới.

Có người vừa chạy vừa la hét: "Chạy mau, giặc tới rồi, giặc nhiều lắm, chạy mau..."

Các cư dân trong thôn lập tức trốn về nhà mình, đóng cửa lại.

Trong thôn thoáng cái đã thanh tĩnh lại, chỉ còn lại Hình Hồng Lang và ba bốn mươi tên buôn lậu muối thủ hạ của nàng.

Hình Hồng Lang: "Lần này thì tốt rồi, trở thành bia ngắm."

Một câu tự giễu nàng còn chưa nói hết, đằng trước có mấy trăm tặc binh ầm ầm lao tới, ăn mặc lẫn lộn, vừa nhìn đã biết là loại bạo dân tạm thời tụ tập. Thủ lĩnh là một tên to con, vẻ mặt dữ tợn, trông rất hung ác.

Tên to con này vừa nhìn đã thấy ngay đám người Hình Hồng Lang dễ khiến người ta chú ý.

Một nữ nhân cưỡi ngựa, phía sau còn có ba bốn mươi hán tử đi theo, ăn mặc không quá kém, xem ra chính là loại người có chút tài vật.

To con nhếch miệng nói ồm ồm: "Các huynh đệ, lên! Phen này chắc chắn có thể kiếm lớn."

Hình Hồng Lang: "Con mẹ ngươi, dám đến cướp lão nương."

Thủ hạ đổ mồ hôi: "Lão đại, giới tính không đúng a."

Hình Hồng Lang tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.

Bọn buôn lậu muối xoát xoát xoát, yêu đao ra khỏi vỏ.

Hình Hồng Lang cũng rút yêu đao của mình ra, cười to: "Lão nương vào Nam ra Bắc nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên đụng phải không nói hai lời, đối mặt liền đi lên cướp, hiện tại lục lâm không có mấy hảo hán rồi, mẹ kiếp toàn là một đám thổ phỉ không có quy củ. Các huynh đệ, lên cho lão nương."

Đám buôn lậu muối nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao giết tới.

Hai bên binh binh bốp bốp, lao vào nhau.

Lực chiến đấu của buôn lậu muối, há lại là một đám tặc binh bạo loạn tạm thời tụ tập có thể sánh bằng, nhân số tuy có chút cách xa, nhưng đám người Hình Hồng Lang lại chiếm thượng phong, không mất bao lâu liền đánh phản quân đầy bụi đất, chật vật bỏ chạy.

"Xì, một đám rác rưởi." Hình Hồng Lang làm một thủ thế khinh bỉ với đám tặc quân chạy trốn, lại đột nhiên phát hiện, tay áo bên phải đã đỏ bừng, máu tươi tí tách nhỏ xuống.

Ồ? Bị thương? Là bị lúc nào?

Năm Sùng Trinh thứ nhất, trung tuần tháng 1.

Nhân khẩu của thôn Cao gia lại mở rộng thêm không ít.

Nạn dân đến thôn Cao gia kiếm cơm càng ngày càng nhiều.

Chuyện này, đương nhiên huyện lệnh Trừng Thành Lương Thế Hiền biết, nhưng hắn cũng không để ý.

Lúc trước, khi Lý Đạo Huyền đáp ứng cho hắn lương thực cứu tế, Tam Thập Nhị và sư gia của Lương Thế hiền đã tiến hành trao đổi qua những chuyện liên quan tới cứu tế, khi nhắc tới chuyện thành lập điểm phát cháo ở các nơi, đã nói là sẽ đặt ở thôn Cao gia một điểm phát cháo.

Lương Thế Hiền nóng lòng cứu dân, đương nhiên sẽ không ngăn cản việc thiện như vậy.

Vì vậy, khi có rất nhiều nạn dân trong huyện thành truyền đến tin tức, nói Lý lão gia gia ở thôn Cao Gia phát cháo còn nhiều hơn ở huyện thành, có thể để cho người ta ăn no, lúc Lương Thế Hiền nghe được tin tức này chẳng những không tức giận, ngược lại còn có chút vui mừng.

Mấy tháng nay, Lương Thế Hiền ứng phó với những nạn dân này đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ bọn họ chủ động chạy tới thôn Cao gia ăn cơm, cũng có thể làm cho Lương Thế Hiền tiết kiệm chút sức lực, cớ sao lại không làm chứ?

Dưới tình huống như vậy, thôn dân của thôn Cao Gia không thay đổi nhiều mới là lạ.

Nhất là thôn làm công, nhân số tăng trưởng rất nhanh.

Lý Đạo Huyền không ngừng đặt xuống nhà bằng nhựa.

Về sau bên rừng trúc phía tây nam đã không đặt được nữa, Lý Đạo Huyền lại đành phải đặt một dãy nhà bên quan đạo ở biên giới tây nam, chỉ chớp mắt, bên tây nam cũng không đặt nổi nữa...

Trong lúc bất tri bất giác, xung quanh Cao gia bảo thế mà lại hình thành một "thôn trang vệ tinh". Thôn Cao gia trước kia chỉ có 42 người tí hon giờ đã biến thành trấn lớn hơn ngàn nhân khẩu.

Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền trong lúc bất tri bất giác đã mở rộng không ít,"thôn Chủng gia" của Chủng Quang Đạo khởi sự tạo phản hiện tại cũng đã hiển ra ở bên ngoài vỏ hộp, ngoài ra còn có mấy cái thôn Trương gia, thôn Lý gia, mấy cái tên không quen thuộc cũng hiện ra ở bên ngoài vỏ hộp.

Nhân khẩu nhiều hơn, cần phải cung cấp cho họ công việc cũng nhiều hơn. Đây cũng là một chuyện rất phiền phức.

Lý Đạo Huyền cũng không có nhiều công việc để cung cấp cho bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có một biện pháp: "Làm đường! Tất cả nhân lực, đều đi làm đường!"

Lấy thôn Cao gia làm trung tâm, đường xi măng bắt đầu trải dài ra toàn bộ thôn trang xung quanh, thôn Trịnh gia ban đầu thì không nói, đường xi măng dẫn tới thôn Vương gia đã sắp có thể thông xe rồi, thôn Chủng Gia, thôn Trương gia, thôn Lý gia... Đường xi măng của từng thôn trang đều đồng loạt bắt đầu lên kế hoạch.

Trong phạm vi mười dặm xung quanh thôn Cao gia, khắp nơi đều là công trường khí thế ngất trời.

Đến lúc này, Lý Đạo Huyền mới hiểu được vì sao con đường ở dưới lầu nhà mình cứ sửa suốt, các công nhân cần công việc a.

Hiện tại cần phải dùng đến xi măng đã nhiều hơn, Lý Đạo Huyền cũng không tiện đi vặt lông cừu của công trường nữa, tự móc tiền túi đi mua một bao xi măng về nhà, về phần cát thì y không cần quản, các người tí hon có thể tự đào cát sông.

Phàm là những việc mà bản thân các người tí hon có thể làm thì tận lực để họ tự làm, đó cũng coi như một biện pháp giải quyết vấn đề công việc.

Diện tích chiếm giữ lớn hơn, nơi Lý Đạo Huyền nhìn không thấy cũng thành nhiều hơn, tầm nhìn của y chỉ tập trung ở trên bầu trời Cao gia bảo thời gian dài, chỉ là thỉnh thoảng đi nơi khác tuần sát một vòng, hoặc là chuyển đến đồng ruộng các thôn khác làm mưa, trừ hai thời điểm này ra, y thích tập trung vào quan sát thôn Cao gia hơn.

Ở nơi không nhìn thấy thỉnh thoảng phát sinh chuyện gì, y cũng không thể bận tâm.

Có lúc y cũng không thể không cảm thán, cho dù là thần linh, cũng có thương sinh không chiếu cố được, chớ nói chi mình chỉ là phàm nhân.

Dưới tình huống như vậy, tầm quan trọng của dân đoàn càng lớn. Dân đoàn mà Trình Húc xây dựng hiện tại đã vượt qua một trăm người. Sáu mươi người mới tuyển chọn đều đến từ thôn làm công.

Thanh niên trai tráng nào ở thôn Cao gia thời gian dài, sau khi phẩm tính đạt được tín nhiệm thì sẽ được Trình Húc nhìn trúng, thu vào dân đoàn, một khi vào dân đoàn rồi thì sẽ không cần phải làm công nữa. Chẳng những ăn ngon, mà còn nhận được tiền lương hậu hĩnh.

Chỉ là... huấn luyện mỗi ngày đều rất mệt mỏi, người bình thường không thể chịu nổi nỗi khổ này. Sau khi huấn luyện xong còn phải đi tới chỗ thánh nữ đại nhân, nghe nàng giảng một số đạo lý làm người, đọc đi đọc lại một trăm lần: "Các ngươi là đầy tớ của dân chúng, phải hết sức quan tâm đến đời sống của dân chúng."

Bình Luận (0)
Comment