Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 149 - Chương 149: Bắt Tới Lao Động Cải Tạo Đi

Chương 149: Bắt tới lao động cải tạo đi Chương 149: Bắt tới lao động cải tạo đi

Thời gian Bát Địa Thỏ đến thôn Cao gia còn chưa lâu, tuy rằng đã sớm nghe thôn dân nói tới Thiên Tôn, nhưng chưa từng tận mắt thấy Thiên Tôn hiển linh, vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, rơi vào trạng thái bán tín bất tín.

Mà lần này, coi như là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến Thiên Tôn hiển linh.

Trên mặt đất là một mũi tên lớn, lực lượng lớn thế nào mới có thể đẩy loạn thạch đầy đất ra, vẽ nên một mũi tên to như vậy a.

Bát Địa Thỏ bỗng nhiên nhớ lại, lúc mình nhìn lén Cao Sơ Ngũ luyện quyền, bị thứ gì đó đẩy ngã từ phía sau... đó... Đó không phải là...

"A a a!"

Bát Địa Thỏ sợ tới mức nằm rạp xuống đất, giống như một đứa bé bị mẹ dùng thước tre đánh cho một trận sau đó quỳ trên mặt đất nhận sai: "Thiên Tôn, ta sai rồi, ta không nên học trộm công phu của người khác, xin hãy tha cho tiểu nhân đi."

Lý Đạo Huyền đã sớm dạy dỗ hắn rồi, một tội không phạt hai lần, liền cười rút tay về.

Bát Địa Thỏ quỳ rạp trên mặt đất đợi mấy giây, thấy Thiên Tôn không có giáng tội mới thở phào nhẹ nhõm, lại xoát một cái nhảy dựng lên: "Các huynh đệ, đi cùng bản thỏ gia nào, có Thiên Tôn chỉ đường, chúng ta nhất định phải đoạt lại đồ vật của Thạch lão tứ."

Sĩ khí của đám thợ làm công lập tức dâng cao: "Thiên Tôn phù hộ!"

Bát Địa Thỏ xung phong đi đầu, vọt tới hướng đầu mũi tên chỉ, đám làm công thì đuổi theo phía sau. Đầu mũi tên chỉ một đoạn đường, rồi lại khẽ chuyển phương hướng, chỉ dẫn đám người Bát Địa Thỏ đi thẳng tới phía sau sườn núi.

Từ xa Bát Địa Thỏ đã nhìn thấy, phía trước có mấy người đang nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt. Hắn hét lớn một tiếng: "Này, xuẩn tặc từ đâu tới, dám đánh người của thôn bọn ta, còn cướp đồ của bọn ta. Ăn một kiếm của bản đại gia."

Hắn xoát một cái rút kiếm rỉ ra và giết tới.

Người bên đống lửa sợ hết hồn, vội vàng đứng lên, nắm lấy mộc côn.

Bát Địa Thỏ hai ba bước đã tiếp cận, hét lớn một tiếng: "Thiên! Thỏ! Đoạn! Bá! Kiếm!"

Kiếm rỉ trên tay vung lên, đại khai đại hợp, một kiếm chém xuống...

Kiếm quang chưa tới, chân đã vướng phải tảng đá, ngã sấp mặt.

Đám thợ làm công phía sau ào tới, có mấy người đã giẫm lên lưng hắn chạy qua...

Đợi đến lúc Bát Địa Thỏ kêu "Ai u" xong mới đứng dậy, phát hiện các thợ làm công đã đánh ngã năm tên tặc kia trên mặt đất và khống chế được rồi, Thạch lão tứ từ trong bụi cỏ xách ra thịt và túi bột mì của hắn, ôm thật chặt vào trong ngực.

Bát Địa Thỏ câm nín.

Còn tưởng rằng mình bêu xấu, sẽ bị mọi người coi thường, nhưng không ngờ, đám thợ làm công vẫn quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi: "Thỏ gia, mấy tên xuẩn tặc này đã chế ngự rồi, đồ vật cũng cướp về rồi, kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

Ồ? Vẫn còn gọi ta là Thỏ gia à?

Bát Địa Thỏ tinh thần chấn động, cầm kiếm rỉ đi tới trước mặt năm tên trộm.

Hắn trừng mắt nhìn mấy tên trộm kia hồi lâu, lúc này mới nói: "Mấy người các ngươi, đói bụng không có đồ ăn, cho nên mới tới cướp chúng tôi sao?"

Năm người kia sợ hãi cúi đầu, trong năm nay, cướp đồ ăn của người ta, bị người ta đánh chết cũng là đáng đời, bọn họ sợ vừa mở miệng đã bị những người này loạn côn đánh chết, nên không dám nói.

Bát Địa Thỏ: "Hảo hán giang hồ, cướp của người giàu chia cho người nghèo đó là chuyện bình thường, nhưng các ngươi lại cướp của người nghèo là không đúng rồi. Các ngươi xem đi, các ngươi xem đi..."

Hắn kéo Thạch lão tứ lại, chỉ cho năm người kia thấy: "Vị huynh đệ này cũng là người nghèo, quần áo trên người hắn rách rưới thế nào, chút lương thực trong tay chính là lễ bái sư để bái sư học nghệ, sao các ngươi có thể nhẫn tâm cướp đồ của hắn? Nếu thật muốn cướp thì vào kinh thành, cướp hoàng đế lão nhi đi, vậy ta sẽ coi các ngươi là năm hảo hán, kính các ngươi ba phần."

Năm người cúi đầu, vài giây sau đã có một người bất cứ giá nào rồi, phản bác lại: "Ngươi lợi hại như vậy, sao không đi cướp hoàng đế lão nhi đi? Chỉ biết bảo chúng tôi đi?"

Bát Địa Thỏ nghẹn lời rồi.

Vấn đề này khiến hắn ngẩn ra, được thôi, vốn dĩ hắn định đi theo Vương nhị đại ca đánh khắp thiên hạ, cuối cùng cướp của hoàng đế lão nhi luôn, nhưng tới thôn Cao gia này rồi, không biết vì sao lại đi làm công.

Ờ nhỉ, chuyện này là sao?

Bát Địa Thỏ ta là hảo hán vang danh, sao lại ở chỗ này làm công?

Kiếm rỉ trên tay rơi keng xuống đất, Bát Địa Thỏ ôm đầu ngồi xổm, tinh thần ô nhiễm tăng 999, trong thời gian ngắn sẽ không cách nào suy nghĩ được gì nữa.

Đám thợ làm công thấy "người nói chuyện" của mình ngồi xuống, trông có vẻ như không thể trông cậy gì nữa, vẫn là tự mình thương lượng nên làm thế nào vậy: "Này, Thạch lão tứ, bọn họ đánh ngươi, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ."

Thạch lão tứ: "Hả? Ta... ta nào có tư cách."

"Ngươi cứ nói là đánh bọn họ, hay là nên thả cho họ đi."

Thạch lão tứ: "Thiên tôn... chắc đang ở trên trời nhìn đấy, chúng ta phải hỏi ý kiến của Thiên tôn mới đúng."

Mọi người đều mong đợi nhìn bầu trời.

Nhưng Lý Đạo Huyền cũng không muốn hạ chỉ thị, nếu loại chuyện vớ vẩn này mình cũng phải quản, về sau bản đồ mở rộng, còn không phải phiền chết sao? Bản thân các người tí hon cũng phải động não nhiều hơn mới được.

Mọi người không đợi được Thiên Tôn hạ lệnh, vậy thì chỉ có thể tự mình động não rồi, phải động não à, nghĩ nghĩ nghĩ, bóng đèn trên đỉnh đầu Thạch lão tứ "tách" sáng lên: "Có rồi! Lao động cải tạo! Những người thôn lao động cải tạo, không phải là người phạm tội sao? Bọn họ đang dùng lao động để trả lại tội nghiệt của mình! Năm người này, phải mang về, ném vào thôn lao động cải tạo."

Những người còn lại mừng rỡ: "Có lý, nên làm như thế."

Vì vậy, mọi người áp giải năm tên tặc nhân chuẩn bị trở về, đi qua bên cạnh Bát Địa Thỏ, nhìn thấy hắn còn đang quỳ trên mặt đất, trông có vẻ rất mê mang, Thạch lão tứ vội đưa tay kéo hắn một cái: "Thỏ gia, chúng ta trở về thôi."

Bát Địa Thỏ hàm hồ đáp lại một tiếng, bộ dạng thất hồn lạc phách nhặt lên thanh kiếm rỉ sét tổ truyền, đi theo mấy người làm công trở về thôn Cao gia.

Lý Đạo Huyền thấy bọn họ đã đưa ra phán đoán chính xác, trong lòng cũng rất cao hứng, như vậy là đúng rồi, ta làm mẫu cho các ngươi đã đủ rồi, các ngươi phải hiểu cách tự mình mở rộng tư duy, sau này cứ dùng hình thức như vậy để xử lý những kẻ làm điều phi pháp. Sau này sẽ chậm rãi, hình thành một quan niệm pháp chế với hình thái mới cùng loại với [ Đại Minh luật].

Quan niệm pháp chế là thứ không thể thiếu được!

Có câu nói rất hay: Ngày nay khi đi trên đường, người đi đường bên cạnh không loạn đao chém về phía ngươi, không phải bởi vì mỗi người bọn họ đều là thánh nhân, mà là vì bọn họ đều đang bị pháp luật ước thúc.

Mấy người làm công áp giải năm tên trộm vào trong thôn, đưa đến cửa bảo, sau khi báo cáo với Tam Thập Nhị việc của năm tên trộm này, Tam Thập Nhị nghe xong cũng có cái nhìn như vậy: "Được, ném năm người bọn chúng vào thôn lao động cải tạo đi."

Đám làm công áp giải năm tên trộm tới cửa thôn lao động cải tạo, một cước đá bọn họ vào, sau đó liền mặc kệ.

Năm tên trộm đứng ở cửa thôn lao động cải tạo, vẻ mặt bối rối, còn tưởng mình lành ít dữ nhiều, không biết vì sao, bây giờ bị người ta ném ở chỗ này không ai quản.

Có chuyện gì thế?

Năm người không biết nên làm gì, cũng không biết có nên chạy trốn hay không.

Đang lúc nghệch mặt ra, một tên tội phạm cải tạo phất tay gọi bọn họ: "Năm người các ngươi tới lao động cải tạo đấy à? Ta thấy đám thợ làm công đó đá các ngươi vào đây, lại đây đi, lão tử là người tốt, sẽ dạy các ngươi quy củ của nơi này."

Bình Luận (0)
Comment