Bạch Diên cảm tạ Thiên Tôn xong mới mang theo một đống "thiên thư", vui vẻ quay về Bạch gia bảo, lúc đi thậm chí quên cả chào hỏi vợ con, trong đầu chỉ có môn "Số" trong quân tử lục nghệ của hắn.
Cũng may đây là thời cổ đại, nữ tử có địa vị thấp, Bạch phu nhân cũng không nổi giận vì loại chuyện này. Nếu ở hiện đại, Bạch Diên không quỳ vài ngày trên tấm chà đồ là chuyện này sẽ không bỏ qua.
Lý Đạo Huyền vui vẻ nhìn Bạch Diên rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Tốt lắm, ta đã chuẩn bị rất nhiều sách giáo khoa, sẽ chậm rãi thông qua người như Bạch Diên phân tán ra ngoài, khai chi tán diệp, cuối cùng sẽ có một ngày có kết quả.
Lúc này, Lý Đạo Huyền đột nhiên nghe được bên rừng trúc phía tây nam truyền đến tiếng người ầm ĩ, vội vàng dời sự chú ý qua đó.
Bên rừng trúc phía tây nam chính là vị trí của thôn làm công, nơi đó có hơn mười căn nhà bằng nhựa Lý Đạo Huyền đặt xuống, bố trí dọc theo bờ đá bên cạnh rừng trúc, hình thành một thôn trang nhỏ độc lập.
Rất nhiều thợ làm công từ bên ngoài đang tụ tập cạnh rừng trúc, tựa hồ đang tranh luận gì đó.
Lý Đạo Huyền cúi đầu nhìn xuống. Ở giữa vòng vây của mọi người có một người nằm đó, trên trán có máu, té xỉu trên mặt đất, xem ra giống như bị người ta đánh vỡ đầu.
"Đây là Thạch lão tứ a, hắn làm sao vậy?"
"Không biết, vừa nãy khi ta muốn tới chặt trúc làm rổ thì phát hiện Thạch lão tứ nằm trên mặt đất, trên đầu còn chảy máu.
"Ôi dồi, mau gọi đại phu."
"Thôn chúng ta nào có đại phu?"
Đám người hoảng hốt không thôi.
Đúng lúc này, Thạch lão tứ đang bất tỉnh trên mặt đất đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra, kêu "Ái da" một tiếng rồi lấy tay xoa đầu: "Con mẹ nó, lão tử bị cướp."
Hắn vừa mở miệng, đám người vây xem mới thở phào một hơi.
Thạch lão tứ làm vẻ mặt khó chịu: "Mới sáng sớm hôm nay, ta từ trong nhà mang theo một túi bột mì, một miếng thịt, muốn vào bảo tìm thợ rèn sư phụ tặng lễ để bái sư."
Mọi người vừa nghe liền hiểu, mùng 1 tết mang theo lễ vật đi chúc tết, sư phụ vui vẻ dạy cho bản lĩnh, không phải sẽ biến thành công tượng rồi sao? Tiền công không phải sẽ được bay cao, Thạch lão tứ thật thông minh, chúng ta sao lại không nghĩ tới chứ?
Thạch lão tứ: "Không ngờ vừa ra khỏi nhà không xa đã bị người kéo vào rừng trúc. Tiếp theo có bốn năm tên hung thần ác sát, cầm gậy uy hiếp ta, bảo ta giao ra mì và thịt trên tay, ta không chịu, chúng liền đánh ta một gậy rồi cầm đồ chạy mất, mẹ kiếp."
Mọi người nghe xong thì giật mình: "Lại có tặc phỉ tới rồi?"
"Không phải chứ, nạn thổ phỉ tại huyện Trừng Thành thật vất vả mới dẹp yên được."
"Trời ạ! Ta không muốn chiến tranh nữa đâu."
Đám người làm công rơi vào hỗn loạn.
Lý Đạo Huyền cũng không khỏi nhíu mày, tiện tay mở app camera giám sát ra, lọc hết video từ rạng sáng đến hiện tại ra. Rừng trúc này vừa vặn ở bên cạnh mép hộp, trong video chỉ có thể nhìn thấy rìa rừng trúc, có thể nhìn thấy bên trong có bóng người lắc lư, nhưng lại thấy không rõ chi tiết cụ thể.
Một người làm công mở miệng nói: "Mọi người đừng ồn ào, xảy ra loại chuyện này, chúng ta nên báo cáo với Tam quản sự, để trong bảo phái ra dân đoàn đến quản lý đúng không?"
Một người khác lắc đầu nói: "Chúng ta là thân phận gì? Chỉ là người làm công từ ngoài thôn đến, có thể giống người bản thôn trong bảo sao? Dân đoàn làm sao có thể quản chuyện của chúng ta được?"
"Chuyện này... có lý..."
Đám thợ làm công có vẻ xoắn xuýt.
Lý Đạo Huyền nghe thế cũng cảm thấy thương tiếc cho những "người tí hon bên ngoài" này, bọn họ đường xa mà đến cũng chỉ vì tìm một miếng cơm ăn ở thôn Cao gia, đã đặt mình vào vị trí rất thấp, sống cẩn thận dè dặt, rất sợ chén cơm của mình bị đập bể, ngay cả chuyện này cũng không dám báo cáo lại trong bảo.
Loại tâm tính này, thật sự khiến người ta khó chịu.
Lý Đạo Huyền đang định gọi Cao Nhất Diệp tới quản chuyện này, đột nhiên, có một người nhảy ra từ trong số các thợ làm công, ăn mặc rách nát, bên hông treo một thanh kiếm rỉ sét, chính là "Thỏ đại gia" lén học Cao Sơ Ngũ luyện quyền.
Bát Địa Thỏ ra mặt rồi!
Bát Địa Thỏ tự nhận mình là một hảo hán, tại thời điểm này há có đạo lý không ra mặt. Hắn soát một cái đứng đến chủ vị, lớn tiếng nói với một đám thợ làm công đang vẻ mặt bàng hoàng: "Các huynh đệ, không nên bối rối, trong bảo có thể ra tay giúp chúng ta hay không trước không bàn tới, chính chúng ta chẳng lẽ không thể ra tay sao?"
Mọi người sửng sốt: "Ngươi là..."
Bát Địa Thỏ đắc ý nói: "Lão tử tên là Bát Địa Thỏ, cũng chỉ mới tới làm công được có mấy ngày, thế nhưng lão tử khác với các ngươi. Lão tử gặp chuyện chưa bao giờ sợ."
Mọi người: "..."
Bát Địa Thỏ lớn tiếng nói: "Các ngươi còn không nhìn ra sao? Đây căn bản không phải là lưu khấu hay tặc phỉ gì cả, mà là một đám xuẩn tặc đến cướp đồ vật thôi, các ngươi sợ cái rắm à?"
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Bát Địa Thỏ: "Tất cả im miệng, đừng om sòm, nghe bản thỏ gia nói đây, mấy người các ngươi cầm lấy gậy, mấy người các ngươi cũng cầm lấy, sau đó đi theo thỏ gia. Chúng ta đi cướp đồ của Thạch lão tứ về, thuận tiện dạy dỗ đám xuẩn tặc kia một trận, cho chúng sợ không dám quay lại nữa. Bằng không hôm nay chúng cướp của Thạch lão tứ, ngày mai lại tới cướp của Trương lão ngũ ngươi, sao chúng ta còn sống nổi nữa!"
Mọi người vừa nghe được lời này, có lý a!
Nếu không dạy dỗ đám tặc này, sau này chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể bị người kéo vào rừng trúc đập cho một gậy, còn sống được sao?
Đám người lập tức hành động, cầm lấy gậy. Chỉ chốc lát sau, mười mấy hán tử võ trang hoàn tất, rồi Bát Địa Thỏ vung tay lên: "Đi theo bản thỏ gia."
Có người hỏi: "Thỏ gia, ngươi có biết tặc nhân trốn đi nơi nào không?"
Bát Địa Thỏ nghe thấy thật có người gọi mình là Thỏ gia thì càng đắc ý hơn, cười ha ha một tiếng: "Bản thỏ gia có kinh nghiệm giang hồ phong phú, chỉ cần nhìn vết chân trên mặt đất là có thể nhìn ra được bọn họ đi đâu."
"Báo cáo Thỏ gia, không tìm thấy dấu chân tặc tử. Khắp nơi trên mặt đất ở đây đều là đá."
Bát Địa Thỏ câm nín.
Xấu hổ trong ngoặc kép!
Hình ảnh động!
Lý Đạo Huyền cũng thích thú, vui đấy, ta tới giúp các ngươi một tay.
Y đưa tay ấn loạn lên hai nút "Tây","Nam", nhanh chóng di chuyển tầm nhìn, giống như lúc đang chơi [ StarCraft ], trên bản đồ đã mở ra sương mù chiến tranh tìm kiếm một con chó của tộc Zerg vậy.
Chẳng mấy chốc y đã tìm được.
Năm tên hán tử quần áo lam lũ đang núp ở phía sau một sườn núi nhỏ. Họ đang nhặt chút củi khô để nhóm lửa, xem ra là chuẩn bị nướng thịt mới cướp được từ chỗ Thạch lão tứ.
Lý Đạo Huyền chuyển tầm nhìn tới phía trên không rừng trúc, rồi thò tay vào hộp vẽ một mũi tên lớn trên mặt đất ngay trước mặt đám thợ làm công.
Lúc này Bát Địa Thỏ còn đang đực mặt ra, không tìm thấy dấu chân, không biết làm thế nào để lần theo, đột nhiên nghe được tiếng ầm ầm vang lên, đất đá trên mặt đất bị một lực lượng khổng lồ nhìn không thấy xốc lên, trên mặt đất, một mũi tên rất to chỉ về phương xa...
Đám thợ làm công tới đã lâu lập tức hoan hô: "Thiên Tôn chỉ dẫn cho chúng ta rồi."
Chỉ có một mình Bát Địa Thỏ là ngây ra: "Ơ ơ? Vừa rồi là... thiên tôn hiển linh à?"