Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 152 - Chương 152: Cô Bị Thương?

Chương 152: Cô bị thương? Chương 152: Cô bị thương?

Tâm tư của Lý Đạo Huyền đã bay đến sản nghiệp giải trí, mà luận võ kén rể trong hộp, không đúng, bỏ đi hai chữ kén rể, lập tức sắp bắt đầu rồi.

Tay phải của Hình Hồng Lang giấu giếm cụp xuống, hơi hướng về phía sau, chỉ đưa một tay trái đến trước người.

Hiện tại Cao Sơ Ngũ cũng xong mấy thế cơ bản của Hồng Quyền, thấy động tác này của Hình Hồng Lang lại nhìn không ra đây là thức nào, thầm thấy khó hiểu: Trong Hồng Quyền có thủ thế như vậy sao? Hòa giáo viên còn chưa dạy ta! Chẳng lẽ Tấn Hồng Quyền của nàng và Quan Trung Hồng Quyền của ta học khác nhau rất lớn, trong Quan Trung Hồng Quyền không có một chiêu này?

"Tới rồi!"

Hình Hồng Lang biết Cao Sơ Ngũ sẽ không xuất thủ trước, cho nên bản thân phát động tiến công, bước một bước dài hướng về phía trước, vung quyền trái lên thẳng vào mặt Cao Sơ Ngũ.

Trong lòng nàng đã định ra đối sách, đã chuẩn bị sẵn mấy biến hóa kế tiếp, chỉ chờ tên ngốc này xuất thủ đỡ lấy nắm đấm của mình, sẽ ra chiêu tới tập, rất nhanh đánh bại hắn.

Nhưng mà Cao Sơ Ngũ quả thật xưa đâu bằng nay, một quyền của Hình Hồng Lang tới nhưng hắn không ngăn cản ngốc nghếch như lần trước, mà thân hình xoay tròn, không chỉ né tránh một quyền này, đồng thời còn phản kích lại một quyền.

Hình Hồng Lang thầm giật mình: Hồng Quyền! Động tác của tên ngốc này mặc dù còn chưa quá tiêu chuẩn, nhưng đúng là Hồng Quyền không thể nghi ngờ.

Tay trái nàng đưa lên, binh binh liên tục ngăn chặn hai quyền của Cao Sơ Ngũ.

Sức mạnh của đối phương rất lớn, nàng cảm thấy cánh tay mình thiếu chút nữa bị tê dại, thầm kinh hãi: không ổn, ta chỉ dựa vào một tay trái sẽ đánh không lại hắn.

Trong chiến đấu kiêng kị nhất là nghĩ ngợi lung tung, không nghĩ có lẽ còn có thể ngăn cản thêm mấy chiêu, vừa nghĩ lung tung, phản ứng liền chậm đi, Cao Sơ Ngũ một quyền bay vù tới, đánh vào vai Hình Hồng Lang, Hình Hồng Lang cũng vội vã giơ tay trái lên ngăn cản.

"Binh!"

Một quyền này va vào cánh tay trái của nàng, đánh cho đau nhức, Hình Hồng Lang lùi liên tiếp về phía sau mấy bước, dưới chân bị vướng, không ngờ ngã ngửa ra sau. Cao Sơ Ngũ lại truy kích tới, thoáng cái khiến nàng ngã xuống đất, áp chế hoàn toàn.

Lần này nàng đã không trở mình được nữa.

Mặc dù nàng cũng là nữ tử cường tráng, nhưng so với Cao Sơ Ngũ tướng tá cao to thì lại thua một bậc, giãy giụa vài cái cũng không tránh được. Còn không cẩn thận đụng phải tay phải, khiến nàng đau quá suýt nữa thốt ra tiếng.

Nàng đành phải thở dài: "Ta thua rồi!"

"Oa! Cao Sơ Ngũ thắng rồi!" Các thôn dân mừng rỡ.

"Thắng rồi!"

"Cao Sơ Ngũ đánh thắng nương tử rồi!"

Các thôn dân đồng loạt hoan hô.

Nhưng một tên buôn muối lậu bên Hình Hồng Lang lại lớn tiếng nói: "Không tính, các ngươi như vậy là không tính, lão đại..."

"Im miệng!" Hình Hồng Lang cắt đứt lời thủ hạ: "Đừng nói lời dư thừa."

Cao Sơ Ngũ vui vẻ giống như một đứa trẻ hai trăm cân: "Ha ha, ta thắng rồi, ta có thể tặng sô cô la cho nàng rồi, lần này không thể trả tiền cho ta rồi, ha ha."

Hình Hồng Lang yên lặng bóp chặt nắm tay trái.

Buôn muối lậu cũng ủy khuất cúi đầu.

Lý Đạo Huyền cảm giác được không bình thường.

Bầu không khí không bình thường!

Phản ứng này không giống như lần trước, cái loại sung sướng sau khi đánh xong một trận, bọn buôn muối lậu mỗi người thần sắc kỳ lạ, trận luận võ này khẳng định có vấn đề.

Y đang định xuất thủ can thiệp, dò hỏi nguyên nhân, thì Trình Húc đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Trận luận võ này, không tính!"

"Oanh!"

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía Trình Húc.

Hình Hồng Lang cũng quay đầu nhìn qua.

Cao Sơ Ngũ: "Này, Hòa giáo viên, vì sao không tính?"

Trình Húc bước tới chính giữa, nói với Hình Hồng Lang: "Tay phải của cô có thương tích."

Mọi người nghe vậy mới chợt hiểu ra, lại nghĩ tới, trận luận võ này từ đầu tới cuối, tay phải của Hình Hồng Lang đều giấu ở sau lưng, chỉ dùng một tay trái nghênh địch.

Cao Sơ Ngũ biến sắc mặt: "Xảy ra chuyện gì? Tay cô bị thương sao?"

Hình Hồng Lang: "Hừ! Có bị thương hay không là chuyện của ta, không quan hệ với luận võ, thua chính là thua. Lão nương hành tẩu giang hồ, chưa bao giờ mượn cớ để giải vây cho mình."

Cao Sơ Ngũ: "A, Cô bị thương tôi còn đánh cô! Tôi... tôi... oa... Không còn mặt mũi gặp người rồi..."

Cao Sơ Ngũ đột nhiên đẩy ra mọi người rồi chạy đi, nháy mắt không thấy nữa.

Mọi người đều câm nín.

Lần này "tầng lãnh đạo" của thôn Cao Gia đều ngồi không yên rồi, thoắt cái nhảy dựng lên. Cao Nhất Diệp tới nhanh nhất, nàng là nữ nhân, quan tâm tới vết thương của nữ nhân sẽ thuận tiện hơn, vội vàng kéo lấy tay Hình Hồng Lang: "Hình tỷ tỷ, tỷ bị thương gì? Chỗ ta có rất nhiều thần dược, vết thương trật đả hay vết thương đao kiếm đều có thể trị."

Hình Hồng Lang thấy sự tình đã bại lộ, cũng không che lấp nữa, thấp giọng nói: "Vết thương đao kiếm, ở trên cánh tay, không tiện lộ ra ở đây."

Thời đại này nữ tử không thể tùy tiện lộ cả cánh tay cho người khác nhìn, những nơi như cánh tay hầu như chính là vùng cấm.

Nghe nàng nói như thế, Cao Nhất Diệp thấp giọng nói: "Lát nữa đến phòng của ta, ta thoa thuốc cho tỷ, thần dược trên trời, vết thương sẽ lành rất nhanh."

Hình Hồng Lang: "Ừm!"

Trình Húc: "Thân thủ tốt như Hình cô nương mà cũng bị thương sao? Trên đường đã xảy ra chuyện gì?"

Hình Hồng Lang: "Ài, trên đường đi qua huyện Hợp Dương gặp phải một đám tặc phỉ, nhân số khoảng chừng 300, bên ta chỉ 38 người, lấy ít địch nhiều, mặc dù thắng nhưng mọi người ít hoặc nhiều cũng bị thương."

"Huyện Hợp Dương?"

Mọi người giật nảy mình, huyện Hợp Dương cũng gần đây.

Thôn Cao Gia ở vào vùng sát biên giới thuộc quản hạt của huyện Trừng Thành, đã rất gần với huyện Hợp Dương. Mà thôn Trịnh Gia càng gần hơn, hầu như nằm ở biên giới giữa huyện Trừng Thành và huyện Hợp Dương, về hướng đông một bước là có thể đi vào huyện Hợp Dương, về hướng tây một bước là có thể đi vào huyện Trừng Thành.

Nghe nói huyện Hợp Dương xuất hiện tặc phỉ, vẻ mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.

Nhất là các thôn dân của thôn Trịnh Gia.

Trịnh Đại Ngưu là người đầu tiên nhao nhao lên: "Không xong rồi, nếu huyện Hợp Dương có tặc thì nhà chúng ta nguy hiểm mất. Lúa mì vụ thu đã sắp thu hoạch rồi."

Lý Đạo Huyền cũng khẽ nhíu mày.

Thôn Trịnh Gia cách thôn Cao Gia một con đường sáu dặm, mặc dù y có thể trong nháy mắt chuyển tầm nhìn qua bên kia, nhưng phần lớn thời gian y vẫn dùng để trông bên thôn Cao Gia, không thể nào liên tục chuyển qua chuyển lại được.

Tặc tử có thể tới hay không, không biết; tới lúc nào, không biết; tới bao nhiêu, vẫn là không biết.

Một khi mình sơ ý, lúa mì đã sắp thu hoạch của thôn Trịnh Gia có khả năng sẽ bị tặc quân giẫm đạp hoặc là thiêu hủy.

Đây không phải vấn đề tổn thất một chút lương thực, chỉ là đang hạn hán thật vất vả mới trồng ra lúa mì, nếu bị phá hư thì quá khiến người đau lòng.

Đừng nói thôn dân sẽ đau lòng, cả Lý Đạo Huyền cũng không thể chấp nhận được.

Được thôi, là lúc xuất động thủ đoạn hiện đại hoá tới giải quyết vấn đề này rồi.

Lý Đạo Huyền đi ra ngoài, bắt xe tới chợ hoa chim chóc động vật lớn nhất bên cạnh nhà, ở đây chuyên bán các loại hoa cỏ cây cối, mèo chó con sâu cái cá, cùng với đủ loại thiết bị để hỗ trợ nuôi bọn chúng.

Bình Luận (0)
Comment