Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 153 - Chương 153: Hồ Cá Không Đáy

Chương 153: Hồ cá không đáy Chương 153: Hồ cá không đáy

Lý Đạo Huyền đi một vòng quanh chợ hoa chim thú, rất nhanh tìm được một cửa hàng bán hồ cá.

Hồ cá lớn nhỏ đủ loại, làm rất đẹp.

Lý Đạo Huyền đưa tay sờ lên một cái hồ cá, chậc, rất tốt, thủy tinh dày mấy mi-li-mét, rắn chắc chắn.

Vì để cho người mua có thể thoải mái xem cá trong hồ, thủy tinh mặc dù dày nhưng trong suốt, thoạt nhìn giống như không hề tồn tại vậy. Nếu như dùng để làm cánh cửa ở cửa hàng, phát dán lên đó một tờ cảnh báo "cẩn thận thủy tinh", bằng không khẳng định sẽ có người va phải.

Thấy Lý Đạo Huyền đang nghiêm túc nghiên cứu thủy tinh, ông chủ cửa hàng liền hiểu ngay, người này không phải là xem cho vui, rất rõ ràng có ý muốn mua, vội vàng bước tới, khuôn mặt niềm nở: "Cậu đẹp trai, mua hồ cá hả? Cậu tìm đúng chỗ rồi, hồ cá chỗ tôi là đẳng cấp cao nhất trong chợ này."

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Quả thật, tôi cũng rất hài lòng."

Chủ tiệm mừng rỡ: "Vậy cậu muốn cái nào?"

Lý Đạo Huyền: "Tôi muốn một cái... hồ cá không đáy."

"Phốc!" Chủ tiệm thiếu chút nữa muốn hộc máu: "Cậu nói cái gì? Hồ cá không đáy? Đó không phải là bốn mặt thuỷ tinh làm thành một cái vòng tròn sao? Làm sao để chứa nước? Không có nước làm sao nuôi cá? Giỡn với tôi đấy à? Hồ cá không đáy là không có rồi, tôi không bán được."

Lý Đạo Huyền: "Tôi thành tâm muốn mua, cần 20 cái! Nhanh làm ra đi, tôi trả cho ông thêm 10%."

Chủ tiệm thoắt cái khôi phục lại dáng tươi cười của dân buôn bán: "Đơn giản thôi, tôi làm chảy keo thủy tinh là có thể lấy đáy hồ ca ra rồi. Làm ngay cho cậu luôn, bảo đảm mỗi cái hồ cá đều không có đáy, ha ha ha, hồ cá vốn không cần đáy. Cậu là người hiểu nuôi cá, nuôi cá phải thành thạo như cậu thì mới nuôi tốt được."

Ông chủ thao tác tại chỗ, đốt chảy keo thủy tinh rồi lấy đáy hồ cá ra, một cái hồ cá đang đẹp liền biến thành một cái vòng tròn do mấy tấm thuỷ tinh ghép thành.

Trong bụng ông ta chắc đang chửi xối xả tên ngốc này, nhưng biểu hiện ra lại bình tĩnh như nước. Không mất bao lâu, 20 cái hồ cá không đáy lớn nhỏ đã được giao hàng.

To nhất dài hơn 10 xăng-ti-mét, nhỏ thì 10 xăng-ti-mét, tròn cũng có, vuông cũng có.

Lý Đạo Huyền còn trả thêm một khoản phí giao hàng.

Ông chủ liền tự mình lái xe, hóa thân thành Lalamove giúp y đưa 20 cái hồ cá lên lầu. Lúc gần đi còn nắm tay với Lý Đạo Huyền, ghé sát bên tai y thấp giọng nói: "Cậu đẹp trai, mấy ngày nữa nếu cá nhà cậu chết sạch, cần mua thêm cá và hồ cá thì nhớ đến chỗ tôi nhé."

Nói xong, nhanh chân bỏ chạy.

Lý Đạo Huyền trở lại bên cái hộp của mình, trước tiên liếc nhìn thôn Cao Gia. Lúc này Hình Hồng Lang đã theo chân Cao Nhất Diệp đi lên vọng lâu, hai cô gái đóng cửa sổ lại, sau đó thoa "thần dược" lên vết thương cho Hình Hồng Lang.

Cao Sơ Ngũ không biết đã chạy đi đâu để hối hận rồi.

Mà thôn dân khác thì đang giao dịch hàng hoá với dân buôn muối lậu.

Lý Đạo Huyền ấn vào "Thôn Trịnh Gia" ở bên ngoài hộp. Hình ảnh thoắt cái nhảy tới bầu trời thôn Trịnh Gia.

Giơ tay ướm thử bố cục ruộng đất ở bên ngoài thôn Trịnh Gia, ở trong đầu đem chúng nó phân chia thành mấy khu, sau đó lựa chọn một hồ cá không đáy kích cỡ vừa vặn, nhẹ nhàng chụp lên một khu trong đó, lại khẽ ấn nó xuống, để cho thủy tinh cắm xuống đất một đoạn nhỏ, như vậy có thể phòng ngừa tặc quân đào đất chui vào rồi.

Lại chọn một khu khác, lại chụp lên một cái hồ cá khác.

Chẳng mấy chốc, sáu cái hồ cá đều được chụp lên.

Mấy khu ruộng đất lớn nhỏ của thôn Trịnh Gia đều được hồ cá không đáy thật to đậy lên. Rất tốt, Lý Đạo Huyền vỗ tay, xong rồi, giờ thì không cần lo lắng đám tặc từ bên huyện Hợp Dương không biết sao chạy qua đây chà đạp ruộng đất nữa.

Y lại điểm vào "thôn Cao Gia" một cái, tầm nhìn thoắt cái trở về thôn Cao Gia. Lúc này Cao Nhất Diệp và Hình Hồng Lang đã thoa thuốc xong, trên cánh tay phải của Hình Hồng Lang còn quấn vải trắng, chỉ băng bó đơn giản, nhìn phạm vi băng bó là biết vết thương rất nặng.

Nhưng trên mặt nàng không nhìn thấy chút đau đớn nào, trông vẫn rất hào hùng. Thảo nào vừa rồi không ai nhìn ra trên người nàng có thương tích, chỉ có Trình Húc từ trên động tác quyền pháp của nàng mới nhìn ra được một chút manh mối.

Cao Nhất Diệp: "Nếu Hình tỷ tỷ bị thương thì đừng chạy khắp nơi nữa, đợi vết thương trên cánh tay đỡ rồi sau đó hãy đi."

Hình Hồng Lang gật đầu, vừa rồi bại bởi Cao Sơ Ngũ khiến nàng phát hiện sức chiến đấu của mình đã giảm sút rất nhiều. Nếu như không dưỡng thương tốt đã chạy khắp nơi, không khéo sẽ chết trong tay một xuẩn tặc nào đó, cho nên nàng cũng không cậy mạnh: "Đa tạ hảo ý của thánh nữ, vậy ta sẽ phải làm phiền thôn Cao Gia một thời gian rồi."

Cao Nhất Diệp mỉm cười nói: "Lần trước Thiên tôn đã đáp ứng với Hình tỷ tỷ, nếu tỷ chịu ở lại, chúng tôi sẽ chuẩn bị nơi ở cho tỷ. Tỷ xem, trên sườn núi bên kia..."

Sườn núi phía bắc thôn Cao Gia vốn là một nơi toàn là cây cối khô héo, không có vỏ cây, nhưng trải qua một phen lao động vất vả của các tội phạm cải tạo, những cây này đã bị chặt hết.

Vài ngày trước, Lý Đạo Huyền đã đưa một cái xẻng nhỏ vào trong hộp, ngay tại sườn núi phía bắc đào ra một cái gò đất, sau đó đặt xuống một dãy nhà bằng nhựa cứng cáp, đặt tên cho nó là "khu thương mại Cao gia".

Bên trong đó có một căn nhà lớn dành cho Hình Hồng Lang và các thủ hạ của nàng dùng để nghỉ chân. Mặt khác còn có một chợ bán thức ăn, xung quanh là một dãy nhà, có thanh lâu, quán trọ, tửu lâu, quán trà.

Đáng tiếc chính là, Lý Đạo Huyền vừa mới đặt xuống thì nhớ ra trong nhà nhựa không thể đốt lửa, cho nên tửu lâu, quán trà rất không thực dụng, sau đó vẫn phải để cho các người tí hon tự xây nhà bằng đá cho mình mới được. Hiện tại tửu lâu, quán trà bằng nhựa chỉ có thể bài biện cho đẹp.

Về phần thanh lâu kia... Khụ khụ... Gạch bỏ gạch bỏ!

Hình Hồng Lang thấy khu nhà ở đủ mọi màu sắc trên sườn núi, trong bụng không khỏi nghĩ thầm: Thiên tôn chưa bao giờ từng lộ mặt này cũng là người hào sảng, xuất thủ rất chi là phóng khoáng. Thế nhưng trình độ thẩm mỹ này không dám khen tặng a, vì sao lại biến ngôi nhà thành đủ mọi màu sắc sặc sỡ như thế? Quá sức tưởng tượng rồi, vừa nhìn là biết không phải dạng đứng đắn gì.

Thổ tào thì thổ tào, có người tặng cho nhà không ở là không được.

Nàng rất nhanh liền dẫn các thủ hạ dọn vào nhà mới.

Toà nhà này xa hoa khí phái, rất đẳng cấp, đình đài lầu các, hoa viên giả sơn, cái gì cần có đều có.

Trong hậu hoa viên còn có một vườn hoa rất đẹp, mặc dù Hình Hồng Lang trông rất hào sảng, nhưng bên trong vẫn là nữ nhân, cũng thích hoa. Nàng đưa tay muốn hái một đoá hoa để thưởng thức, thế nhưng ngắt nửa ngày vẫn không đứt nhánh hoa, không có cách nào hái hoa xuống được.

Lúc này mới phát hiện vườn hoa này rất lạ lùng, không biết làm từ chất liệu cổ quái gì, không phải vàng không phải sắt cũng không phải gỗ, quả thật không có đạo lý.

Đêm hôm đó, Cao Sơ Ngũ tới đây, hắn khoanh tay đứng ở trước khu nhà bằng nhựa, cũng không dám gõ cửa, chỉ quay về hai cánh cửa bằng nhựa lải nhải nói xin lỗi hết nửa canh giờ.

Hắn cho rằng không ai nghe được, lại không biết đám buôn muối lậu luôn luôn cảnh giác, phía sau cánh cửa có lính gác, chúng đã sớm thông báo cho Hình Hồng Lang.

Hình Hồng Lang đứng ở phía sau cửa, nghe một hồi liền hừ một tiếng nói câu "nhàm chán" rồi trở về đi ngủ.

Bình Luận (0)
Comment