Huyện Hợp Dương, phía tây bắc, Vĩnh Ninh trang.
Tùy Phong Hùng đang đứng trước mặt một đám thôn dân, trên mặt mang theo nụ cười hung ác. Hắn là một tặc tù, cái này nhìn tên là biết.
Dáng người hắn cao lớn khôi ngô, trông rất dữ tợn, ở thời điểm này còn có thể ăn ra một thân thể như thế, đương nhiên là bởi vì làm rất tốt chữ "cướp".
"Ta tên Tùy Phong Hùng, là người tốt." Hắn nhìn đám thôn dân đang run rẩy trước mặt, giơ đại đao trong tay, cười hắc hắc nói: "Ta cũng là dân chúng cùng khổ như các ngươi, cho nên ta không giết các ngươi, cho các ngươi một cơ hội sống sót."
Các thôn dân nghe vậy mới kinh ngạc ngẩng đầu, còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, vậy mà Tùy Phong Hùng còn cho cơ hội sống sót ư?
Tùy Phong Hùng cười hắc hắc nói: "Gia nhập với ta, cùng ta đi cướp cho thống khoái, có điều, lúc ta đói bụng, ta sẽ tìm các ngươi lấy lương thực."
Các thôn dân đều trầm mặc.
Tùy Phong Hùng: "Đừng trừng mắt với ta như vậy, ta cũng là muốn tốt cho các ngươi, lần sau khi các ngươi công chiếm một thôn nào đó, lại nói với người mới tới những lời giống như vậy, lấy lương thực của họ để cho các ngươi ăn là được. Cứ như vậy, chẳng phải mọi người đều có thể sống sót rồi sao?"
Lần này các thôn dân nghe hiểu rồi, nói trắng ra, chính là tầng này nuôi dưỡng tầng bên trên mà thôi.
Nhập bọn càng sớm, người nuôi dưỡng mình sẽ càng nhiều, nhập bọn càng muộn, người phải nuôi dưỡng càng nhiều, suy nghĩ tỉ mỉ thì đương nhiên là phải khẩn trương nhập bọn rồi.
Các thôn dân lập tức nhập bọn, hô to: "Đại vương anh minh."
"Đừng gọi ta là đại vương." Tùy Phong Hùng cười hắc hắc nói: "Gọi ta là Hùng đội trưởng, phía trên ta còn có một vị lão đại, tên là Phiên Sơn Nguyệt, khi mọi người nhìn thấy hắn thì gọi hắn là Nguyệt đại vương, nhớ chưa?"
Mọi người thầm nghĩ: Hóa ra ngươi cũng phải nuôi dưỡng bên trên.
Hiểu rồi hiểu rồi, tất cả đều hiểu rồi.
Tùy Phong Hùng vung tay lên, nhận hơn một trăm thôn dân của Vĩnh Ninh trang trở thành thủ hạ mới của hắn, số lượng bộ hạ bành trướng đến hơn 2200 người, hắc hắc, thật sự là sảng khoái muốn điên.
Hắn đang khoái chí thì thấy trên sườn núi phía đông có một đội tặc quân đang đi xuống, chính là lão đại của hắn, Phiên Sơn Nguyệt tới rồi, tới cùng còn có một vị đội trưởng khác dưới trướng lão đại, tên là Nhị Xuẩn.
Tùy Phong Hùng vội vàng đi tới nghênh đón: "Đại ca, tam đệ, ta ở Vĩnh Ninh trang lại thu hơn một trăm thủ hạ, thu hoạch của mọi người như thế nào?"
Câu hỏi này của hắn khiến Nhị Xuẩn có vẻ khó chịu ra mặt: "Chỗ ta cũng có hơn một ngàn người."
Tùy Phong Hùng lấy làm lạ: "Có hơn một ngàn người, sao tam đệ còn không vui?
Nhị Xuẩn nói: "Ta bị người ta chém rồi."
Hắn lộ ra một cánh tay bị thương: "Mấy ngày trước, khi ta vẫn chỉ có ba trăm thủ hạ, trong một cái thôn nhỏ nhìn thấy một đội thương khách, đầu lĩnh là một nữ nhân, dáng dấp rất khôi ngô, trông có vẻ rất có tiền, ta đương nhiên muốn lên cướp rồi. Không nghĩ tới, nữ nhân kia lại có chút tài năng, thủ hạ có ba bốn mươi người liền đánh bại 300 người của ta, còn chém cho ta hai đao, may mà lão tử cũng trả cho ả ta một đao, cũng không tính là quá thiệt thòi. Mấy ngày nay ta liều mạng mời chào thủ hạ, thề phải báo thù này."
Tùy Phong Hùng cả kinh: "Nữ nhân khôi ngô? Chẳng lẽ... Dân buôn muối lậu nổi tiếng ở Sơn Tây, Hình Hồng Lang."
"Không sai, khẳng định là tên kia." Lão đại Phiên Sơn Nguyệt lên tiếng: "Hình Hồng Lang làm tam đệ bị thương, còn chém chết hơn mười huynh đệ của chúng ta, sau đó đi về hướng tây, trốn vào huyện Trừng Thành rồi."
"Mẹ nó." Tùy Phong Hùng nổi giận: "Chém người của chúng ta rồi bỏ chạy, đâu có lý đó."
Phiên Sơn Nguyệt nói: "Ta nghe nói tuần kiểm Hợp Dương đã dẫn binh về phía chúng ta. Hương thân phú hộ phụ cận cũng đã tổ chức đoàn dân, cùng tuần kiểm kia hợp binh lại, thanh thế không nhỏ. Chúng ta đã không thể ở huyện Hợp Dương tiếp được nữa, dứt khoát thừa cơ hội này tiến vào huyện Trừng Thành, một mặt tránh né truy binh của tuần kiểm Hợp Dương, mặt khác cũng có thể đuổi theo Hình Hồng Lang kia, báo thù huyết hận cho tam đệ."
Tùy Phong Hùng lại có vẻ chần chừ: "Tuần kiểm Trừng Thành Trình Húc nghe nói là một nhân vật hung ác a. Trước kia giang hồ đồn đại hắn là một kẻ hèn nhát, không nghĩ tới đó là tin tức giả hắn thả ra. Trình Húc chân chính quả thực có thể nói là chiến thần, trước đánh bại Bạch Thủy Vương Nhị giết Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang đạo, sau lại đánh bại Lạc Xuyên Không Dính Bùn và Nghi Xuyên Tả Quải Tử, đánh cho toàn bộ lục lâm hảo hán không ai dám tiến vào huyện Trừng Thành nửa bước, chúng ta chạy tới Trừng Thành làm loạn, vạn nhất đụng phải chiến thần Trình Húc, chẳng phải là..."
Phiên Sơn Nguyệt cười ha ha: "Không sao, Trình Húc kia đã bị Cẩm Y Vệ giết rồi, ha ha ha, triều đình thật con mẹ nó thú vị, Trừng Thành thật vất vả mới xuất hiện một tuần kiểm có thể đánh, Cẩm Y Vệ liền giúp chúng ta giết đi. Ha ha ha ha, hoàng đế lão nhi là giúp chúng ta bên này."
"Ồ? Tin tức này đại ca có từ đâu?"
"Ta nghe được từ một dịch tốt, việc này tuyệt đối không thể giả được."
"Vậy còn chờ gì nữa, Trừng Thành, đi nào!"
"Ha ha ha, Bạch Thủy Vương Nhị, Lạc Xuyên Không Dính Bùn, Nghi Xuyên Tả Quải Tử cũng chỉ đến thế mà thôi, muốn đánh Trừng Thành, còn phải xem bản lĩnh của Hợp Dương Phiên Sơn Nguyệt ta."
Năm Sùng Trinh thứ nhất, chiến thần Trừng Thành Trình Húc đã rời khỏi "nhân thế", nhưng giang hồ vẫn lưu truyền tên của chiến thần.
Lý Đạo Huyền đang suy nghĩ tới "sản nghiệp giải trí".
Lần trước khi Hình Hồng Lang luận võ với Cao Sơ Ngũ, mọi người đứng xem náo nhiệt đã nói rõ một điều, thôn Cao gia đã hơn một ngàn nhân khẩu, nếu không phát triển sản nghiệp giải trí thì sẽ ảnh hưởng đến sức sản xuất.
Nhất định phải tìm trò vui cho những thôn dân ăn no không có việc gì làm này.
Thế nhưng, sản nghiệp giải trí chẳng dễ làm, bắt đầu từ hướng nào đây?
Cho bọn họ xem sách? Toàn lả kẻ không biết chữ.
Bảo mấy người đọc sách có hạn trong thôn ra làm tiên sinh kể chuyện cũng không quá thực tế.
Lý Đạo Huyền ôm đầu, đau khổ suy nghĩ...
Ngay vào lúc này, phía tây nam thôn Cao gia, có người đến từ hướng thông đến huyện thành.
Người dẫn đầu cưỡi con ngựa cao to, mặc quan phục, chính là huyện lệnh Lương Thế Hiền, còn có một võ tướng mặc áo giáp đi bên cạnh, nhìn có vẻ như là tuần kiểm mới nhậm chức, thay cho vị trí của Trình Húc.
Phía sau hai người còn có một đội ngũ thật lớn đi theo gồm sư gia, phó tuần kiểm, nha dịch, binh sĩ, trùng trùng điệp điệp.
Lý Đạo Huyền không khỏi "ồ" lên một tiếng, vui rồi, lại có chuyện hay để xem.
Người của thôn Cao gia vừa nhìn thấy người của quan phủ đến, lập tức nhao nhao lên, lương dân bình thường tiến vào hình thức "hóng chuyện".
Hình Hồng Lang dẫn theo bọn buôn lậu muối rút về trong căn nhà nhựa, không ra nữa.
Trình Húc cũng sửa sang lại chiếc khăn che mặt của mình, nhanh chóng lui vào trong chủ bảo để tránh mặt.
Tam Thập Nhị sửa sang lại y sam, bày ra khí thế của "quản sự đại gia tộc", từ trong bảo ra nghênh đón: "Chao ôi, đã lâu không gặp, huyện tôn đại nhân khí sắc như xưa, thật sự là đáng mừng nha."
Lương Thế hiền xoay người xuống ngựa, ôm quyền: "Tam quản sự!"
Tân tuần kiểm bên cạnh cũng xoay người xuống ngựa, dùng ánh mắt cổ quái liếc qua Cao gia bảo.
Lương Thế hiền giới thiệu: "Vị này là tuần kiểm Trừng Thành mới nhận chức, tên là Phương Vô Thượng, vị này là tam quản sự của Lý gia."
Hai bên coi như nhận thức xong.
Tam Thập Nhị chào hỏi xong, làm đủ lễ nghi, lúc này mới hỏi: "Không biết Lương đại nhân và Phương tướng quân tới đây, có gì chỉ giáo?"
Lương Thế Hiền thở dài một tiếng: "Bản quan tới đây lại muốn mượn binh khí."
Tam Thập Nhị trong lòng hiểu rõ: Huyện Hợp Dương có tặc phỉ đã truyền tới tai huyện lệnh rồi.