Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 157 - Chương 157: Đân Đoàn Này Vô Dụng

Chương 157: Đân đoàn này vô dụng Chương 157: Đân đoàn này vô dụngChương 157: Đân đoàn này vô dụng

Lương Thế Hiền cảm thấy rất là mất mặt, lần nào tặc nổi lên cũng đến Lý gia mượn binh khí, nói ra điều này cũng quá xấu hổ, để mặt mũi huyện lệnh này của hắn đặt ở đâu.

Nhưng tặc nhân lúc nào cũng có thể đến, mặt mũi này còn có tác dụng cái rắm, nên ném thì vẫn phải ném, ném trên đất còn phải đạp hai cái, nếu cần thiết thì giẫãm lên xong rồi nhặt lên liếm cũng được.

Tam Thập Nhị mỉm cười: "Nếu là Lương đại nhân xin, vậy Lý gia chúng tôi dĩ nhiên sẽ không keo kiệt, năm trăm cây cung lần trước kia, lại cho Lương đại nhân mượn là được."

Lương Thế Hiền mừng rỡ: "Lý gia quả nhiên là nhà lương thiện."

Hai người ở chỗ này hàn huyên, một bên khác, tuần kiểm mới tới Phương Vô Thượng cũng đang nhìn đông, nhìn tây, ánh mắt không ngừng dò xét khắp nơi.

Gia bảo to lớn trước mắt này làm cho hắn cảm thấy hứng thú, tường cao ba trượng, vọng lâu bốn phía, giống như lúc Bạch tiên sinh lần đầu nhìn thấy Khách Gia vi ốc, đều bị rung động mạnh.

Phương Vô Thượng vốn định ăn đại hộ ở thôn Cao gia, chờ đợi tặc quân đến, nhưng đại hộ này "đại" đến trình độ này, ngược lại hắn ta lại không dám ăn, sợ mình đắc tội với người ta, bị hậu trường nhà người ta tố cáo, ăn đại hộ ăn đến mức mất đầu, đó là chuyện không có lợi.

Phương Vô Thượng mở miệng nói: "Tam quản sự, chuyện tặc nổi lên ở huyện Hợp Dương, các ngươi có nghe nói không?"

Tam Thập Nhị: "Nghe nói rồi, ài, huyện Hợp Dương cách chỗ của chúng tôi quá gần, làm lòng người thực sự bất an. Chúng tôi cũng đang tổ chức dân đoàn thôn binh, chuẩn bị chiến một trận với tặc tử."

Phương Vô Thượng thật ra đã nhìn thấy dân đoàn trong thôn Cao gia, hơn một trăm nam tử cường tráng đang ngồi trên bãi đất trống phía xa. Họ nghe một thiếu nữ nói chuyện, thiếu nữ kia ăn mặc đoan trang, vẻ mặt cũng nghiêm túc.

Lúc nàng nói chuyện thì đám người dân đoàn đều nghiêm túc lắng nghe, không dám có chút bất kính nào, vừa nhìn liền biết, cô gái này là một nhân vật.

Phương Vô Thượng thầm cười nhạt: Dân đoàn thế mà để nữ nhân dẫn dắt! Không chăm chỉ thao luyện lại để một nữ nhân ở nơi đó dạy dỗ, binh dẫn dắt như vậy có thể dùng được sao? Tất cả đều là làm bừa. Nhưng vào lúc này, Cao Nhất Diệp đã đọc xong bài "tư tưởng chính trị", cất bước rời đi, trở về bên chủ bảo.

Nàng vừa mới đi, dân đoàn liền được thư giãn.

Bát Địa Thỏ nhảy bật dậy, cười ha hả: "Ha ha ha, giờ thì có thể dạy ta quyền pháp chưa? Mau mau, dạy ta đánh quyền? Ồ? Hòa giáo viên đi đâu rồi? Vừa mới còn ở gần đây mà?"

Nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy giáo viên, ai cũng mặc kệ hắn, thánh nữ cũng đi rồi.

Bát Địa Thỏ lập tức khôi phục bản sắc "Thứ đầu binh", soạt một cái rút thanh kiếm rỉ từ bên hông ra, cười to nói: "Các vị, tới xem ta biểu diễn một chiêu cho mọi người xem, tuyệt kỹ ép đáy hòm của ta là Thiên Thỏ Đoạn Bá Kiếm.

- Giải thích, Thứ đầu binh là binh hay chống đối cấp trên. Hết giải thích.

Mọi người cùng cười: "Ngươi thôi đi."

Bát Địa Thỏ: "Ta từng khổ luyện rồi, xem kiếm."

Hắn nhảy lên một cái, đại khai đại hợp trông rất khoa trương, vung ra một kiếm, trong miệng còn hô ra tiếng: "Thiên! Thỏ! Đoạn! Bá! Kiếm!"

Phương Vô Thượng nơi xa nhìn thấy chiêu kiếm này của hắn chém ra lung tung, hoàn toàn không có chút khí thế, toàn thân đều là sơ hở, không khỏi lắc đầu: "Quả nhiên là binh lính do nữ nhân dẫn dắt, đám dân đoàn này căn bản không dùng được."

Lúc này, Lương Thế Hiền vẫn còn đang trò chuyện với Tam Thập Nhị: "Tam quản sự, lần này bản quan đưa Phương tuần kiểm tới, chính là muốn giới thiệu cho mọi người làm quen một chút. Phương tuần kiểm muốn dẫn quân qua đây ngăn cản tặc quân tiến vào Trừng Thành, tặc quân thế lớn, binh trong tay Phương tuần kiểm có thể sử dụng không nhiều, đến lúc đó chỉ sợ phải cần đến đoàn dân của các ngươi giúp hắn một tay."

Tam Thập Nhị do dự, không biết nên từ chối như thế nào.

Phương Vô Thượng lại cướp lời đáp: "Không cần!"

Lương Thế hiền: "Sao thế?"

Phương Vô Thượng nói: "Ta đã thấy dân đoàn của họ là bộ dạng gì rồi, đoàn dân như vậy đi theo ta cùng hành động, chỉ vướng tay vướng chân, kéo chân ta thôi, xem ra chúng ta đi một chuyến uổng công rồi."

Tam Thập Nhị: "...

Phương Vô Thượng nói: "Ta tự mình đi diệt tặc là được." Nói xong, hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp quay đầu bỏ đi.

Tam Thập Nhị câm nín.

Lương Thế hiền tỏ ra xấu hổ: "Khụ! Tam quản sự đừng trách, võ quan chính là như vậy, hơi thô bỉ, một chút lễ nghĩa cũng không nói."

Tam Thập Nhị lại thầm vui trong lòng: Không trách không trách, đương nhiên không trách! Hắn không cần chúng ta hỗ trợ thì càng tốt. Hiện tại phân nửa binh chúng ta có giáp, nửa còn lại không giáp, đang ráp áo bông vào mấy mảnh hộ giáp. Trang bị như vậy không tiện để các ngươi nhìn thấy, nếu cùng nhau hành động, chúng ta còn đau đầu."

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua đoàn dân đẳng xa, nhìn thấy Bát Địa Thỏ trông như một thằng ngốc đang vung vẩy thanh kiếm rỉ của mình, trong lòng mừng thầm: Rất tốt! Tên ngốc này lập công rồi, quay đầu lại phát cho hắn một phần tiền thưởng.

Bát Địa Thỏ còn không biết mình đã lập công lớn, còn cầm thanh kiếm rỈ vung trái vung phải, đột nhiên nhìn thấy một nam tử mặc áo giáp võ tướng bước nhanh tới.

Nam tử kia đương nhiên là Phương Vô Thượng, hắn đột nhiên bước dài một bước tới trước mặt Bát Địa Thỏ, động tác này rất đáng sợ, Bát Địa Thỏ "u¡ da" la lên một tiếng, kiếm trong tay không kìm được chém về phía Phương Vô Thượng.

Phương Vô Thượng hơi nghiêng người, gạt chân một cái, Bát Địa Thỏ ngã cái bịch như chó gặm phân.

Phương Vô Thượng: "Hừi Phế vật!"

Nói xong nghênh ngang rời đi.

Bát Địa Thỏ đứng dậy, vẻ mặt ủy khuất: "Con mẹ nó, ta biết ngay làm quan chẳng có thứ gì tốt, bản thỏ gia cũng không trêu chọc hắn, sao đột nhiên lại qua đây đánh ta?"

Người bên cạnh đồng thời buông tay, nhún vai.

Trịnh Đại Ngưu nói: "Đừng nói hắn, thật ra ta cũng rất muốn đánh ngươi."

Bên cạnh lại có một người giơ tay lên: "Ta cũng muốn đánh!"

"Thật ra ta cũng muốn!"

Chỉ chớp mắt, trong hơn một trăm dân đoàn, ngoại trừ Cao Sơ Ngũ, tất cả những người khác đều giơ tay lên.

Bát Địa Thỏ giật nảy mình, nhìn thấy Cao Sơ Ngũ không nhấc tay, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bèn trốn đến sau lưng Cao Sơ không đánh ta."

Cao Sơ Ngũ: "Ài! Sao ta lại thừa dịp Hình cô nương bị thương mà đánh nàng, ta thật không phải nam nhân."

Mọi người nghẹn họng.

Bát Địa Thỏ đổ mồ hôi: "Sơ Ngũ ca, vừa rồi ngươi không nghe thấy gì sao?"

Cao Sơ Ngũ: "Hả? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Bát Địa Thỏ: "Bọn họ đều nói muốn đánh ta."

Cao Sơ Ngũ: "A? Là thế sao? Vậy thì tốt quá, ta cũng muốn đánh ngươi từ lâu rồi, nếu mọi người đều nghĩ như vậy, vậy thì động thủ thôi."

Bát Địa Thỏ: "A a al"

Đám người nháy mắt vật Bát Địa Thỏ ra đất, nắm lấy tay chân tứ chỉ giơ lên, dùng đũng quần của hắn nhắm ngay đại thụ bên cạnh, va chạm vào... ma sát... ma sát ma sát... Giống như bước tiến của ma quỷ.

Bát Địa Thỏ: "A a a a! Đừng! Bản thỏ gia sẽ tuyệt hậu, đừng mà!"

Các phụ nhân trong thôn thấy cảnh này, không khỏi che mặt quay đầu đi, tức giận mắng: "Đám nam nhân thực sự là quá phá phách, toàn làm mấy chuyện ngu xuẩn."
Bình Luận (0)
Comment