Chương 158: Tặc Hợp Dương tới rồi
Chương 158: Tặc Hợp Dương tới rồiChương 158: Tặc Hợp Dương tới rồi
Tân nhiệm tuần kiểm Phương Vô Thượng dẫn theo hơn một trăm binh sĩ Trình Húc để lại cho hắn, bắt đầu tuần tra các thôn xóm dọc đường giữa huyện Trừng Thành và huyện Hợp Dương.
Đất đai tiếp giáp giữa hai huyện rất nhiều, dài như một cái sợi dây.
Phương Vô Thượng cũng không biết tặc quân sẽ từ chỗ nào giết tới, chỉ có thể vừa phái thám báo đi trinh sát khắp nơi, vừa mua chuộc thợ săn trong núi để truyền đến tin tức cho bọn họ, đồng thời lại phái người đến các thôn dọc đường thu thập tin tức.
Thôn Bắc Tự, thôn Bán Câu, thôn Bắc Pha, thôn Tuyền Câu, thôn Lý gia...
Khắp nơi đều để lại cái bóng của Phương Vô Thượng!
Vị tuần kiểm mới tới này rất chịu khó, nói là nhân viên gương mẫu cũng không quá đáng.
Nhưng hắn thuộc loại "quan viên không bỏ cuộc", mới đến, đối với hai huyện Trừng Thành và Hợp Dương đều không quen thuộc lắm, thật sự đoán không ra tặc quân sẽ từ đâu tới, đành phải hỏi Lương Thế Hiền: "Lương đại nhân, ngài đã tới trước tôi mấy tháng, có thể báo cho tôi biết tặc quân có khả năng nhất từ nơi nào đi vào huyện Trừng Thành hay không?"
Lương Thế Hiền thật ra cũng mới đến, nhưng người khác hỏi, đương nhiên phải trả lời.
Phải suy nghĩ thật kỹ!
Lương Thế Hiền học phú ngũ xa, lập tức bật mode phân tích chiến lược ở trong đầu. Bản đồ địa hình huyện Thanh Thành, bản đồ địa hình huyện Hợp Dương, lộ tuyến mà tặc quân có khả năng hành quân, thôn trang phân bố dọc theo đường đi, tất cả đều tung bay trong đầu, xoay tròn giống như đèn kéo quân. Cuối cùng "đinh" một tiếng, tập trung vào một vị trí trên bản đồ.
Thôn Tuyền Câu!
Thôn Tuyền Câu là thôn xóm chính giữa huyện thành Trừng Thành và huyện thành Hợp Dương, là nơi gần nhất giữa hai điểm, thôn này nhất định là nơi tặc quân phải đi qua.
Vì vậy, Phương Vô Thượng đóng quân tại thôn Tuyền Câu, ăn đại hộ của thôn Tuyền Câu, còn mang theo vài dân đoàn của hương thân tổ chức, quân binh một lòng, chờ chống cự tặc quân.
Thân Trịnh la: Sơn mạch từ năm đến bắc, trông giống như vĩ tuyến 38 mà hồi học trung học hay dùng phấn vẽ thành, đem huyện Trừng Thành và huyện Hợp Dương tách thành hai nửa.
Tay của nam sinh không bao giờ dám vươn tới đối diện của vĩ tuyến 38. Thế nhưng bàn tay của nữ sinh lại có thể tùy tiện thò qua.
Thôn Trịnh Gia nằm ngay trên vĩ tuyến 38 này.
Hai thương nhân muối, lão Chu và lão Trương, dẫn theo hai dân đoàn gà mờ của thôn Cao Gia, đang ngồi trên sườn núi bên cạnh vĩ tuyến 38, ngắm nhìn khu rừng cây thiếu sinh khí ở sường núi phía đông.
Ba năm hạn hán, cây vẫn còn chưa chết sạch, nhưng trông cũng không còn sức sống gì nữa.
Gió xuân từ đỉnh núi thổi qua, có cảm giác se lạnh của mùa xuân. Hai thương nhân muối ăn mặc phong phanh, không khỏi run lên một cái. Nhưng hai vị dân đoàn của thôn Cao Gia lại có vẻ không để ý.
"Các ngươi bình thường ăn uống ngon, cũng không sợ lạnh." Lão Chu không khỏi mở miệng nói.
"Ha ha, được Thiên Tôn phù hộ, chúng ta ăn uống cũng tạm được." Dân đoàn gà mờ cười nói: "Sau khi gia nhập dân đoàn, phải ăn càng tốt hơn, Thiên Tôn nói, mỗi ngày huấn luyện cường độ cao, nhất định mỗi ngày đều phải ăn nó, nếu không sẽ không đủ dinh dưỡng."
Lão Chu: "Dinh dưỡng là gì?"
"Không biết!" Dân đoàn gà mờ cười: "Nghe không hiểu, quản nhiều làm gì."
Lão Chu cười: "Cái này cũng đúng, chỉ cần có đồ ăn ngon, quản hắn nhiều làm gì."
Dân đoàn lấy từ trong người ra hai sợi thịt bò khô to như bắp ngô, đưa cho hai thương nhân buôn muối: "Ăn chơi đi, Thiên Tôn ban cho đấy."
Hai tên thương nhân mừng rỡ, nhanh chóng nhận lấy, thịt bò khô, mẹ nó ngon thật, ăn một miếng khoái hoạt muốn lên trời.
Đúng lúc này, ánh mắt lão Chu đột nhiên thay đổi, đem miếng thịt bò khô mới cắn một miếng nhét vào trong ngực, thấp giọng nói: "Đến rồi, tặc đến rồi."
Hai dân đoàn vội vàng theo ngón tay hắn nhìn sang.
Phía dưới sườn núi trông thấy một đội ngũ, xếp thành hình con rắn, ăn mặc rách rưới, vũ khí trên tay cũng đủ loại, cuốc xẻng vung nồi đều có.
Hai dân đoàn hốt hoảng: "Chết tiệt, tới thật rồi, đám tặc quân này vì thủ không tốt sao?"
Lão Chu "hừ" một tiếng nói: "Khó trách muốn đến chỗ chúng ta, ta nhìn thấy một người quen."
Hai dân đoàn: "Người quen?"
Lão Chu thấp giọng nói: "Tên chém bị thương lão đại chúng tôi, tên đó gọi là Nhị Xuẩn, không lâu chúng tôi có chạm mặt hắn trong một thôn nhỏ bên cạnh huyện Hợp Dương, đã cùng đánh một trận. Ba bốn mươi người chúng tôi đã đánh bại ba trăm thủ hạ của hắn, lão đại còn chém cho Nhị Xuẩn một đao, song tên đó cũng là nhân vật hung ác, làm cánh tay lão đại cũng bị thương."
Hai dân đoàn hoảng sợ: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Chúng ta ở chỗ cao, bọn họ đang ở chỗ thấp, có nên cầm mấy cục đá ném tới bọn họ không."
Lão Chu cười mắng: "Đừng nói khùng, chúng ta là thám báo, chỉ phụ trách trinh sát, đánh hay không, đánh làm sao, loại chuyện như vậy không tới phiên thám báo hạ lệnh, việc chúng ta phải làm là phải giữ lại ba người tiếp tục theo dõi bọn họ, phái ra một người trong đó trở về báo tin."
Hai dân đoàn cũng coi như được dạy một bài học, một người trong đó giơ tay lên: "Ta trở về thông báo."
"Ngươi đi là không học được gì đâu." Lão Chu phất tay nói: "Lão Trương, ngươi trở về thông báo, ta tiếp tục kèm hai tên gà mờ này."
Lão Trương cười toe toét: "Được, ta về trước đây."
Hắn vung chân, lạch bạch chạy về phía thôn Cao Gia.
Lão Chu tiếp tục kèm cặp hai tên gà mờ, nhìn chằm chằm tặc quân đang từ trên sườn núi phía đông chậm rãi bò lên phía trên, hai mắt khóa chặt tên dẫn đầu tặc quân ở giữa, Nhị Xuẩn, trên cánh tay người này còn quấn vải, xem ra thương thế còn chưa lành.
Lý Đạo Huyền đang cầm một chén mì bò, vừa ăn mì vừa suy nghĩ đến vấn đề giải trí.
Sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, y đại khái đã có phương án xử lý.
Truyện tranh!
Những người của thế hệ 7x, 8x, khi còn bé cũng đã từng xem qua một thứ gọi là truyện tranh.
Loại truyện tranh chỉ to cỡ lòng bàn tay, hầu như bên trong không có chữ viết gì, hoàn toàn do hình ảnh để miêu nội dung câu truyện, có thể khiến những người không biết chữ mấy cũng thích xem. định.
Y lập tức lấy ra điện thoại gọi cho bố mình: "Bố, con muốn hỏi bố một thứ."
"Cái gì?"
"Truyện tranh, khi còn bé con ở nhà đã thấy qua, bố có trọn bộ truyện tranh [Dương Gia Tướng] đúng không? Bây giờ còn giữ không, con muốn mượn xem."
"Còn giữ lại nguyên vẹn, đây là bảo bối của bố mà."
"Vậy là tốt rồi, con muốn đóng gói mang đi."
"Này, cho con cũng được, nhưng phải xem cẩn thận, làm rách một tờ bố sẽ đánh gãy chân con đấy."
"Con biết rồi, bảo đảm sẽ không rách."
Cúp điện thoại, đang định ra ngoài bắt xe, đến chỗ bố lấy truyện tranh, đột nhiên nhìn thấy một người tí hon từ trên đường xi măng ở góc phải tầm nhìn chạy tới, đó là hướng đi tới thôn Trịnh gia.
Nhìn kỹ, người tí hon này là dân buôn lậu muối thủ hạ của Hình Hồng Lang, bị phái đi làm thám báo, Lý Đạo Huyền không thể nhớ tên được, trong thôn hiện tại hơn một ngàn người, chỉ có mấy người "khắc sâu trong lòng" thì y còn nhớ kỹ, người khác phần lớn là không nhớ.
Lý Đạo Huyền trong lòng khẽ động: "Xem ra là tặc Hợp Dương tới rồi!"