Chương 160: Đũa làm gỗ lăn
Chương 160: Đũa làm gỗ lănChương 160: Đũa làm gỗ lăn
Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền, thật ra đủ để nhìn thấy tất cả tặc quân.
Thôn Trịnh gia là thôn đầu tiên y mở ra tầm nhìn, cách thôn Cao gia chỉ có năm sáu dặm mà thôi, về sau tầm nhìn của y không ngừng mở rộng, đã bao quát hơn mười dặm xung quanh, mở ra nhiều thôn trang.
Cho nên phía đông thôn Trịnh gia, một vùng rừng rậm của huyện Hợp Dương đều ở trong phạm vi tầm nhìn.
Hình ảnh 8000 tặc quân cùng nhau leo núi đúng là có chút cảm giác khôi hài, tựa như một đàn kiến nhỏ đang bò lên giả sơn trong bồn hoa.
Khi nhìn kỹ, mặc dù tặc quân có 8000. nhưng thanh niên có thể chiến đấu không đến một nửa, cũng chỉ ba bốn nghìn người đi đầu tiên có chút chiến lực, một nửa phía sau đều là già yếu phụ nữ trẻ em.
Đây có lẽ là một điểm đặc sắc trong chiến tranh nông dân của Minh Mạt, tặc quân tuy đông, nhưng cũng không thể hoàn toàn xưng là "quân", bọn họ đi đến đâu liền mang theo toàn bộ dân chúng nơi đó cùng đi. Trong những dân chúng bị lôi theo, người già phụ nữ trẻ em chiếm tỉ trọng khá lớn.
Khi chiến tranh tới, bọn họ cũng không phát huy được tác dụng.
Bọn họ còn phải tiêu tốn nhiều lương thực, trở thành gánh nặng của tặc quân.
Cái này dẫn đến việc tặc quân nghe rất trâu bò, hễ nghe là mấy chục vạn, nhưng chiến lực lại thấp, cho dù liều mạng cướp giật, vẫn là ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Vì duy trì quân đội khổng lồ này, bọn họ chỉ có thể không ngừng di chuyển, không ngừng cướp đoạt, không làm sản xuất, chỉ lo phá hoại...
Trên người Trình Húc mang theo ánh sáng, tràn đầy tự tin nói với đám bộ hạ: "Mọi người không phải sợ, tặc quân tuy đông, nhưng phần lớn đều là ô hợp. Chúng ta chỉ cần đánh bại tặc quân phía trước, phía sau sẽ tự sụp đổ, mọi người đi tìm tảng đá lớn hết đi, chuyển đến bên vách núi."
Hình Hồng Lang ở bên cạnh trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Vừa rồi ngươi không phải nói như vậy a, ngươi rõ ràng đã định lui, sao đột nhiên lại hăng hái rồi? Rốt cuộc là thứ gì cho ngươi tự tin? Hình như tên đầu đất thoạt nhìn ngốc nghếch này nói một câu "Thiên Tôn sẽ hỗ trợ", tên Hoà giáo viên này nháy mắt hăng máu gà, thật sự là cổ quái.
Hơn một trăm người dân đoàn từng người tản ra, tìm kiếm tảng đá lớn vừa tay. Hình Hồng Lang trong lòng đã có thoái ý, nhưng nhìn thấy dân đoàn đều đang chuẩn bị tác chiến rồi, nếu lúc này nàng lui, không khỏi có chút sợ hãi, không nói nghĩa khí giang hồ. Nàng liếc nhìn đám thủ hạ, ba bốn mươi tên buôn muối lậu muối kia, xem ra cũng là ý tưởng giống nhau, đều muốn lui, nhưng lại không muốn mất nghĩa khí.
"Đi chuyển đá!" Cuối cùng Hình Hồng Lang vẫn quyết định ở lại.
Hơn một trăm người lập tức tản ra, tìm kiếm những tảng đá lớn khắp nơi.
Hình Hồng Lang rất nhanh đã tìm được một tảng đá to bằng đầu người, định chuyển nó sang bên vách núi. Nhưng vừa định cầm nó lên, nàng đã phát hiện cánh tay phải vẫn chưa thể dùng sức. Nếu dùng sức, vết thương sẽ lại nứt ra.
Nhíu mày!
Đúng vào lúc này, một nam nhân còn khỏe mạnh hơn nàng từ bên cạnh tới, thoải mái ôm lấy tảng đá kia, giúp nàng đưa đến vách đá.
Cao Sơ Ngũ tới rồi.
Hình Hồng Lang liếc mắt nhìn hắn: "Hừ, lão nương làm việc, chưa bao giờ muốn nhờ người khác hỗ trợ."
Cao Sơ Ngũ còn đang áy náy vì chuyện lần trước, cũng không đáp lời, xoay người đi vác một tảng đá khác.
Rất nhanh, mọi người đã gom được một đống đá.
Nhưng mà.
Rõ ràng là không đủ!
Thứ đồ chơi hòn đá thuận tay này, cũng không phải nói có là có, đá quá nhỏ thì vô dụng, tối thiểu phải đập chết người, lại không thể lớn đến mức không vác được, điều này đã giới hạn thể tích tảng đá. Nếu là đủ thời gian chậm rãi chuẩn bị thì cũng không khó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm được nhiều tảng đá phù hợp, vậy thì khó khăn rồi.
Trình Húc liếc nhìn đống đá mọi người chuyển đến bên vách núi, chưa tới ba trăm viên, hơn một trăm người cùng cất tiếng hò hét rồi ném xuống dưới, hai đợt thì sạch rồi, cái này hoàn toàn không tạo nên tác dụng lớn.
Hình Hồng Lang: "Hiện tại làm gỗ lăn cũng không còn kịp nữa rồi."
Trình Húc nhíu mày: "Vậy thì phải làm sao?"
Lý Đạo Huyền nhìn ra khổ sở trong lòng bọn họ, cười ha hả, duỗi tay cầm lấy hộp đũa dùng một lần vì đặt đồ ăn ngoài thời gian dài mà gom được. Hộp đũa rất lớn, y tiện tay lấy ra một cây từ bên trong, lại lấy tay bẻ gãy ra từng đoạn nhỏ mấy mi-li-mét, bẻ không được còn dùng kéo để cắt. Chỉ chốc lát sau y đã bẻ ra một đống gỗ lăn nhỏ.
Cái ngắn cũng chỉ dài 3 đến 4 mi-li-mét, dài hơn thì 6 đến 8 mi-li-mét, to nhỏ, bẻ rất tùy ý, cũng không nhất định phải chỉnh tề, sau đó Lý Đạo Huyền đưa tay đặt đống gỗ lăn này vào trong hộp.
Trình Húc và Hình Hồng Lang đang đau đầu, đột nhiên thấy tầng mây tách ra, một đống trụ gỗ bị một lực lượng vô hình nâng lên, từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, chất đống trước mặt họ.
Hình Hồng Lang lập tức khiếp sợ, ba bốn mươi thủ hạ của nàng càng sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Nhưng dân đoàn của thôn Cao gia thì không bị hù dọa, đầu tiên cùng nhau hướng về bầu trời hành đại lễ, sau đó lại hạ thấp giọng cười: "Quả nhiên thiên tôn vẫn phải phù hộ chúng ta, khà khà khà."
"Đang lo không tìm đủ gỗ lăn đá ném, thoáng cái chúng ta liền có nhiều gỗ lăn như vậy rồi."
"Kích cỡ của cọc gỗ này rất vừa vặn a."
"Quá vừa tay!"
Trình Húc chấn động, thiếu cái gì, Thiên Tôn liền an bài cái đó à? Trận này còn thua thế nào được? Ha ha ha, gã tiện tay ôm lấy một cọc gỗ to bằng cánh tay rồi đặt tới bên vách núi, đắc ý cười: "Đẩy cây này xuống núi, lăn suốt một đường, sẽ đập ngã bao nhiêu xuẩn tặc chứ, ha ha ha."
Đang nghĩ tới đây, bên cạnh đánh cái "oành" một tiếng, Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu đã khiêng tới một cây gỗ thật lớn dài bằng một thân người rồi đặt xuống bên vách núi, sau đó hai tên ngốc cùng nhếch môi cười: "Chúng ta đẩy xuống núi thôi, chắc chắn đập cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ."
Trình Húc chỉ biết im lặng.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Trình Húc thầm nghĩ: Sau này ta nên chuyên tâm chỉ huy đi, so sánh sức lực với hai tên ngốc này hoàn toàn là tự rước lấy nhục.
Lúc này Hình Hồng Lang mới tỉnh táo lại, kinh ngạc chỉ vào đống cọc gỗ đột nhiên xuất hiện trước mặt: "Mấy thứ này... sao có thể bay xuống từ trên trời vậy?"
Trình Húc xoay đầu lại: "Là thiên tôn ban cho."
Hình Hồng Lang ngẩng đầu nhìn lên trời: "Thiên Tôn là..." Hình Hồng Lang hoảng hốt.
Nàng đến thôn Cao gia đã vài lần, thường xuyên nghe được hai chữ Thiên Tôn, nhưng vẫn cho rằng Thiên Tôn là giáo chủ tà giáo gì đó, Cao Nhất Diệp thì là nữ nhân của vị giáo chủ này, Thánh Nữ mà, thông thường chính là cho giáo chủ tà giáo dùng để chơi mười tám tư thế.
Cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện, sự tình hình như không quá giống như nàng nghĩ.
Thiên Tôn thật sự là Thiên Tôn a!
Thánh nữ thật sự là thánh nữ a!
Hình Hồng Lang nhất thời không biết nên đối mặt với loại tình huống này như thế nào, đứng chết trân.
Đám thủ hạ buôn lậu muối của nàng lại không nghĩ nhiều như nàng, nếu đã thấy thần tiên hiển hiện, vậy thì bái thôi, phịch phịch, tất cả nằm úp sấp trên mặt đất.
Trình Húc cười hắc hắc: "Đừng có nằm đó, mau làm việc đi, chuyển hết cọc gỗ Thiên Tôn ban cho tới vách đá đi. Tặc tử càng ngày càng gần rồi."