Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 161 - Chương 161: Không Hợp Binh Pháp Nhưng Hợp Nhân Đạo

Chương 161: Không hợp binh pháp nhưng hợp nhân đạo Chương 161: Không hợp binh pháp nhưng hợp nhân đạoChương 161: Không hợp binh pháp nhưng hợp nhân đạo

"Tặc nhân càng lúc càng gần..." Những lời này, kéo đám buôn muối lậu từ trong kinh ngạc trở về, không sai, bây giờ cũng không phải là lúc nằm rạp trên mặt đất cúng bái, tranh thủ làm chính sự mới quan trọng hơn.

Đám người nhanh chóng đứng lên, mỗi người chọn lựa thân cây thích hợp cho mình, hoặc khiêng hoặc ôm hoặc lăn trên mặt đất, dời chúng nó đến vách đá.

Nhìn gỗ lăn cơ hồ dùng không hết, mọi người tỉnh thần phấn chấn.

Trình Húc nói: "Mọi người ổn định, trước tiên không cần vội vã ném gỗ lăn với đá, hiện tại tặc quân mới chỉ lên một nửa, chờ một nửa sau của bọn chúng cũng lên sườn núi rồi mới ném."

Hình Hồng Lang đột nhiên ngắt lời hắn: "Hòa giáo viên, hay là ném sớm đi, một nửa trước đã đủ rồi."

Trình Húc lấy làm lạ: "Ý tưởng này của cô không hợp với binh pháp."

Hình Hồng Lang thở dài: "Không hợp binh pháp, nhưng hợp với nhân đạo, một nửa tặc quân phía sau, tất cả đều là..."

Trình Húc bừng tỉnh hiểu ra: Đúng vậy, tặc quân chỉ có một nửa đằng trước là binh sĩ có thể chiến, một nửa còn lại đều là phụ nữ già trẻ.

Hắn là một võ tướng, trong đầu chỉ suy nghĩ làm sao có thể đánh cho quân địch thương tổn lớn nhất, nhưng chưa từng nghĩ đến loại chuyện này, được Hình Hồng Lang nhắc nhở, trong đầu mới suy nghĩ đến: tình cảnh gỗ lăn và đá chèn qua người già phụ nữ và trẻ em...

Trong lòng không thoải mái!

Hình Hồng Lang: "Hảo hán lục lâm bọn ta, chỉ vung đao về phía cường giả, tuyệt đối không hướng về kẻ yếu."

Trình Húc cười khẩy một tiếng, thầm nghĩ: Lão tử là người trong quân đội, ta học chính là từ bất chưởng binh a.

Song nghĩ lại hình ảnh đó, trong lòng quả thật rất khó chịu.

Gã quay đầu nhìn xuống dưới chân núi, người già phụ nữ và trẻ em ở nửa sau của tặc quân, bên trong hẳn là có rất nhiều người giống như thái nãi nãi, già nua, khô gầy, đôi mắt đục ngầu, nhưng mỗi lần nhìn mình, đều cảm thấy vẻ từ ái không thể che giấu.

Trình Húc vung tay lên, hạ lệnh: "Ném! Không cần nửa sau của tặc quân lên núi!"

"Tốt lắm, rốt cục có thể ném rồi, ha ha ha." Bát Địa Thỏ nhoáng cái nhảy ra ngoài, đạp một cây gỗ mà hắn đã chuẩn bị từ lâu xuống dưới.

Khúc gỗ này của hắn không nhỏ, dài tầm nửa người, hơn nữa là đoạn giữa to nhất của chiếc đũa, còn to hơn eo của hắn một vòng, hắn vốn không khiêng nổi, toàn nhờ vào lăn mới đẩy tới bên vách núi, đã sớm chờ mệnh lệnh của Trình Húc.

Lúc này, trên sườn núi, Nhị Xuẩn đang dẫn theo lượng lớn thủ hạ vất vả bò lên trên, vừa bò vừa hỏi thủ hạ: "Vượt qua sườn núi này, chính là huyện Trừng Thành rồi à?"

Thủ hạ gật đầu: "Đúng vậy, qua đây chính là thôn Trịnh gia của huyện Trừng Thành, sau đó đi qua thôn Cao gia, thôn Vương gia, đi thằng một mạch là có thể đến huyện thành Trừng Thành."

Nhị Xuẩn mắng: "Tốt lắm! Con chó Hình Hồng Lang, chém lão tử bị thương liền chạy tới huyện Trừng Thành. Bây giờ lão tử đến huyện Trừng Thành rồi sẽ bắt sống ả. Để ả biết sự lợi hại của lão tử."

Thủ hạ vội vàng nịnh nọt: "Tam đương gia, sự lợi hại của ngài, nữ nhân kia chỉ sợ không chịu nổi."

"Ha ha ha ha!"

Cả đám ác tặc đều cười ha hả.

Vừa mới cười hai tiếng, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, trên sườn núi vang lên tiếng ầm ầm, ngẩng đầu nhìn lên, một cây gỗ lớn cao cỡ nửa người, to bằng một người từ trên núi lăn xuống, thanh thế quay cuồng kia thật sự có thể nói là kinh khủng.

Nhị Xuẩn: "Mẹ nó!"

Vừa mắng, gã vừa trở mình lao vào bụi cỏ bên cạnh sơn đạo.

Gã phản ứng nhanh, nhưng thủ hạ của gã lại phản ứng chậm hơn, hoàn toàn không kịp tránh né, ngây ngốc nhìn khúc gỗ nện xuống đầu, bịch một tiếng, thủ hạ bị đánh bay ra ngoài, phun ra máu tươi ở giữa không trung vẽ ra từng vòng xoắn ốc bằng máu.

Khúc gỗ đập bay một người, thế đi cũng không giảm, vẫn tiếp tục lăn xuống phía dưới. Tặc quân trên sườn núi tránh không kịp, bị khúc gỗ điên cuồng cày qua, ngã trái ngã phải, vô cùng thê thảm.

"Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ai ném gỗ."

"Lại tới nữa rồi, lại tới nữa kìa!"

Lũ tặc lớn tiếng la hét.

Chỉ thấy trên siZờn núi có rất nhiều đầu nai nhê lên ó naười aid lên tảng đá ném xuống phía dưới, có người đạp xuống một cọc gỗ lớn. Thanh âm ầm ầm không dứt bên tai, rất nhiều gỗ lăn và đá tảng, như núi lở mãnh liệt đổ xuống.

Tặc quân trong nháy mắt bị dọa choáng váng!

Người thông minh thì vội vàng tìm kiếm tảng đá lớn bên cạnh để núp vào phía sau, ít thông mỉnh hơn thì hai tay ôm đầu nằm úp sấp trên mặt đất. Mà kẻ ngu thì chạy tán loạn khắp nơi giống như con ruồi không đầu.

Gỗ lăn đá tảng lao tới, quét sạch qua đám tặc phỉ đang chạy tứ tung, đập cho chúng khắp nơi toàn là tiếng kêu cha gọi mẹ.

"Là dân đoàn!"

"Không biết dân đoàn ở đâu."

"Mẹ kiếp...

SẠI"

Tiếng khóc lóc xen lẫn với tiếng chửi rủa.

Nhị Xuẩn run rẩy trốn sau tảng đá, Tùy Phong Hùng và Phiên Sơn Nguyệt cũng tìm hai khe đá để trốn vào, không dám nhúc nhích, chỉ dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

Thanh âm ầm ầm tiếp tục một hồi lâu mới ngừng lại.

Ba tên tặc tù phía sau tảng đá thò đầu ra, nhìn ra phía ngoài chỉ thấy cảnh tượng hỗn độn, trên sườn núi ngang dọc khắp nơi là thi thể...

Sửng sốt đủ thời gian mười ba lần chớp mắt, Phiên Sơn Nguyệt mới phản ứng kịp, hét lớn: "Rút lui, rút về phía dưới sườn núi, mau rút."

Thật ra không cần hắn hạ lệnh, đám tặc quân cũng định rút lui rồi, cho dù hắn bảo xông lên, đám tặc quân vẫn muốn rút lui. Đám đông tặc quân vừa lăn vừa chạy xuống dưới, thậm chí dùng nắp nồi để trượt cỏ xuống dưới sườn núi. Mà xuống núi quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, không ít người bị ngã trên sơn đạo, khi lăn xuống, mặc dù không bị gỗ lăn đập chết thì cũng bị ngã chết.

Không bao lâu sau, tất cả tặc Hợp Dương đều đã rút xuống dưới chân núi.

Dân đoàn và bọn buôn lậu muối trên sườn núi thì đồng thanh hoan hô: "Đánh lùi rồi!"

Hình Hồng Lang cũng thở phào nhẹ nhõm, chặn được rồi, chúng ta có hơn một trăm người, thế mà có thể ngăn chặn được tám ngàn tặc quân, hắc!

Nàng auav đầu lai nhìn thoáng aua đếng tru aỗ chất đếng sau lưng. nghĩ thầm: Nếu không phải Thiên Tôn ban xuống nhiều gỗ lăn như vậy, cho dù chúng ta có địa lợi, cũng không có cách nào thủ được, thật sự là do Thiên Tôn ban tặng.

Nghĩ tới đây, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, giữa không trung sáu bảy mươi trượng, có một đám mây thấp lơ lửng, không cần phải nói, chắc chắn là Thiên Tôn trong mây đang nhìn xuống.

Nếu như nàng lần đầu tiên đến thôn Cao gia, nghe nói nơi này có thần tiên, vậy khẳng định là sẽ bị một cú sốc lớn, sau đó chính là "kính quỷ thần nhi viễn chỉ", cũng không dám đến nữa, nhưng hiện tại nàng không hề có chút suy nghĩ nào phải kính nhỉ viễn chi, ngược lại cảm giác được có thần tiên giúp mình, cảm giác thật tốt.

Trình Húc cười hắc hắc vài tiếng, nghĩ thầm: Lão tử trở về sẽ viết một tấu chương, nói ta dẫn hơn một trăm thôn binh, đánh lui hai vạn tặc quân, bảo vệ Trừng Thành...

Đợi đất

Lão tử đã không còn là mệnh quan triều đình, còn viết tấu chương làm chó gì.

Trình Húc ngã "phịch" một cái ra đất trong tư thế orz!

Không có chức quan trên người, trong lòng ít nhiều cũng có chút khổ SỞ.

Bát Địa Thỏ từ bên cạnh đi tới: "Hòa giáo viên, chúng ta rõ ràng đã đánh thắng, vì sao ông lại không vui chút nào?"

Trình Húc từ trạng thái orz xoay người qua, ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu nhìn bầu trời, khế thở dài: "Hình như ta không còn là ta nữa rồi."

Lý Đạo Huyền mỉm cười: Làm mới bản thân thì có gì mà không được?

- Giải thích, orz là mô tả tư thế ngã chổng mông. Vì khi xếp cạnh nhau sẽ tạo ra hình dáng một người đang gục ngã. Hết giải thích.
Bình Luận (0)
Comment