Chương 163: Đồ chó đẻ
Chương 163: Đồ chó đẻChương 163: Đồ chó đẻ
Tặc quân dưới núi quả nhiên không chịu rút lui.
Trình Húc lạnh lùng nhìn bọn họ, Lý Đạo Huyền cũng lạnh lùng nhìn bọn họ.
Phía trước tặc quân có một đám đi ra mắng chửi, ít nhất năm trăm người, cùng nhau hướng về đỉnh núi mà mắng to: "Trên đó là dân đoàn Trịnh gia thôn sao? Con mẹ các ngươi! Thôn Trịnh Gia xuất hiện hảo hán như Trịnh Ngạn phu, giết quan tạo phản, các ngươi không học theo, lại giúp đỡ quan phủ khi dễ những hương thân tạo phản khởi sự như bọn ta, các ngươi đều là chó săn tay sai của quan phủ, các ngươi không xứng làm người, một đám cứt chó, mụ nội các ngươi."
Trịnh Đại Ngưu giận dữ, rướn cổ quát xuống dưới chân núi: "Trịnh Ngạn phu là... ô..."
Một huynh đệ dân đoàn che miệng hắn lại, kéo hắn trở về, thấp giọng nói: "Vương Nhị đại ca một lòng muốn bảo vệ danh tiếng của Trịnh Ngạn Phu, chúng ta vẫn là tôn trọng Vương Nhị đại ca một chút đi, đừng nói ra chuyện Trịnh Ngạn Phu."
Trịnh Đại Ngưu: "Ta mặc kệ, ta muốn nói chuyện của Trịnh Ngạn Phu ra, mẹ nó, tội cho ta hồi nhỏ còn coi hắn là bằng hữu, vậy mà hắn tập kích cả thôn Cao gia, muốn giết sạch chúng ta."
Nói rồi, hắn đẩy tay của dân đoàn ra, nằm sấp bên vách núi mà mắng to: "Trịnh Ngạn Phu là đồ chó đẻ, các ngươi học theo hắn, ta liền địt mẹ các ngươi."
Cao Sơ Ngũ là bạn tốt của hắn, đương nhiên là phải ủng hộ rồi, cũng bò tới bên vách núi, cùng Trịnh Đại Ngưu mắng: "Ta địt con mẹ các ngươi."
Người của dân đoàn tất cả ùa theo, toàn bộ mắng chửi.
Trình Húc cũng nổi giận: "Mẹ nó, câm miệng hết, các ngươi chửi như vậy đã làm bại lộ nhân số phe ta rồi, vốn dĩ bọn hắn ở dưới chân núi là không biết rõ chúng ta có bao nhiêu người."
Mọi người câm nín.
Lý Đạo Huyền cũng không khỏi bật cười, đúng rồi, chuyện này ngay cả ta cũng không nghĩ tới, hoặc có thể nói hoàn toàn không nghĩ tới phương hướng đó, có lẽ Trình Húc thường xuyên mang theo hơn một trăm binh sĩ đi khắp nơi trấn áp tặc phỉ, cho nên đối với chuyện này đặc biệt có kinh nghiệm.
Dân đoàn này quả thực còn chưa có quy củ, muốn trở nên giống quân chính quy thì còn rất sớm, đủ để Trình Húc chậm rãi dạy dỗ.
Lý Đạo Huyền đang nghĩ tới đây, bỗng thấy đám tặc quân dưới chân núi bắt đầu lén lút giở trò.
Đám chửi mắng ở hàng trước vẫn còn phun loạn lên đỉnh núi, mà nhóm tặc tử phía sau thì lặng lẽ trốn ra khỏi hàng ngũ, do nhị đương gia Tùy Phong Hùng và tam đương gia Nhị Xuẩn dẫn đầu, lặng lẽ lui vào trong rừng cây, mượn rừng cây yểm hộ, vòng ra phía sau một vách núi, tiếp theo lại chui sâu vào khe núi.
Lý Đạo Huyền không có bản lĩnh nhìn một cái đã nhận ra có bao nhiêu người, dứt khoát để camera chụp một tấm ảnh, sau đó giao cho máy tính quét hình phân biệt, rất nhanh, máy tính báo số bốn trăm người.
Tặc quân không dám phái ra quá nhiều người, bởi vì nếu có quá nhiều người rời khỏi chủ đội, khẳng định sẽ bị dân đoàn trên đỉnh núi nhìn thấu, bọn họ chỉ phân ra bốn trăm người, liền có thể khiến cho dân đoàn trên đỉnh núi cho rằng nhân số bọn họ không giảm, tất cả vẫn còn đang đối diện nhau chơi khẩu chiến.
Tuỳ Phong Hùng và Nhị Xuẩn đều là hãn phỉ trong hãn phỉ, là cái loại tướng tá cao to, đánh đấm rất giỏi, bốn trăm thủ hạ cũng đều là thanh niên khỏe mạnh, không có một người già phụ nữ trẻ em.
Người dẫn đường đi đầu tiên là một người hái thuốc trong một thôn cách đó không xa bị lôi theo, rất quen thuộc với địa hình trong núi, dẫn theo bốn trăm hãn phỉ lẻn vào bên trong khe núi, lặng lẽ lần mò, vòng quanh đi lên trên núi.
Lý Đạo Huyền nhìn phương hướng bốn trăm người này đi, chính là phương hướng mà Trình Húc phái Hình Hồng Lang đi mai phục, trong lòng không khỏi thầm khen: Trình Húc cũng có chút trình độ đấy, nhìn địa hình xong lập tức phán đoán ra hành động của tặc quân. Loại võ tướng có trình độ này, vì sao chỉ là một tên tuần kiểm cửu phẩm chứ? Không phải là nên cho hắn không gian phát triển lớn hơn nữa sao? Vì sao lại còn phái Cẩm Y Vệ đến giết chết hắn?
Ài! Minh đình a Minh đình!
Cùng lúc đó...
Thôn Tuyền Câu!
Tuần kiểm mới nhậm chức Phương Vô Thượng đang đứng ở chỗ cao, ngắm nhìn về phía huyện Hợp Dương, huyện lệnh Lương Thế Hiền nói tặc quân nhất định sẽ đi qua thôn Tuyền Câu, nhưng hắn chờ đợi mãi ở chỗ này vẫn không thấy tới, rốt cuộc những tặc nhân này chạy đi đâu rồi? tướng quân, đại sự không ổn, Hợp Dương Phiên Sơn Nguyệt không hướng về phía chúng ta, mà là đi về phía thôn Cao gia."
Phương Vô Thượng lập tức khẩn trương: "Mẹ nó, tên phế vật Lương Thế Hiền kia, ta còn tưởng rằng hắn ghê gớm lắm, như đinh đóng cột nói tặc nhân sẽ đến thôn Tuyền Câu, kết quả là nói bậy. Lập tức xuất phát, đi đến thôn Cao gia."
Phó tuần kiểm: "Mười mấy dặm sơn đạo, chúng ta không kịp rồi!"
Phương Vô Thượng cả giận nói: "Không kịp cũng phải kịp, mau mau đi."
Đám người Hình Hồng Lang im lặng đợi một hồi, trong khe núi đã có động tĩnh.
Hai người Tùy Phong Hùng, Nhị Xuẩn đang khom lưng dẫn theo bốn trăm tên hãn phỉ, theo khe núi lặng lẽ mò tới.
Vừa đi, hai người còn đang đè thấp giọng trò chuyện.
"Con mẹ nó." Nhị Xuẩn nói: "Vừa rồi lão tử trông thấy Hình Hồng Lang, nhóm người ném đá trên sườn núi kia chính là thuộc hạ của nó."
Tùy Phong Hùng: "Thật không?"
Nhị Xuẩn nói: "Lúc đó ta đi tuốt ở đằng trước, cách đỉnh sườn núi rất gần, vừa ngửa đầu liền đúng lúc nhìn thấy nữ nhân họ Hình kia đang ở trên đỉnh núi nhìn ta."
Tùy Phong Hùng thấp giọng mắng: "Nữ nhân khốn kiếp này, lại chạy đi liên thủ với dân đoàn đối phó chúng ta, quả thực là buồn cười, phản đồ của lục lâm."
Nhị Xuẩn: "Chờ chúng ta mò lên đỉnh núi, đánh từ sau lưng, khiến bọn chúng không thể ném gỗ lăn đá tảng nữa. Đại ca suất lĩnh chủ lực lập tức từ chính diện leo lên, hai mặt giáp công, bắt sống nữ nhân kia, lão tử sẽ để cho nó thấy hối hận khi sinh ra trên đời này."
"Được!" Tùy Phong Hùng nói: "Nhị ca giúp ngươi bắt sống nữ nhân kia."
Hai người vừa nói tới chỗ này, liền nghe trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói nữ nhân hào sảng: "Nhị Xuẩn, lão nương nhìn thấy ngươi rồi."
Hai người Tùy Phong Hùng cùng Nhị Xuẩn liền cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên đỉnh một bên khe núi là Hình Hồng Lang đang thò đầu ra, trong nháy mắt tiếp theo, một buôn lậu muối cũng thò đầu ra, và rồi ném xuống phía dưới một khúc gỗ lăn. vàng tránh sang hai bên.
Thanh âm ầm ầm vang lên, gỗ lăn đá tảng từ trên khe núi rơi xuống, đập lung tung vào bốn trăm tên hãn phỉ trong khe núi.
Mặc dù hãn phỉ hung hãn nhưng cũng là người.
Là người thì không chịu nổi loại thế công gỗ lăn đá tảng phát rồ này, trong chớp mắt, tiếng khóc cha gọi mẹ vang lên khắp nơi trong sơn cốc, bốn trăm hãn phi bị đập cho chạy trối chết, tan tác không thành quân.
Không ít tặc nhân trong lòng sợ hãi muốn quay lại.
Nhị Xuẩn lại không hổ là người có một chữ xuẩn trong tên. Hình Hồng Lang xuất hiện khiến gã giận quá mất khôn, dưới tình huống như vậy gã cũng không lùi, kêu lên oai oái rồi xông về phía trước.
Cũng không biết người này có phải thiên mệnh hộ thể hay không, gỗ lăn đá tảng không nện trúng gã, lại để cho gã chạy loạn suốt một đường, cuối cùng từ trong khe núi vọt ra, lại dọc theo sườn núi chạy như bay về phía Hình Hồng Lang...
Hai tên buôn lậu muối lập tức muốn đi lên ngăn chặn, Hình Hồng Lang lại vung tay lên, lớn tiếng nói: "Tránh ra hết, lão nương muốn tự tay báo thù."