Chương 164: Thời gian cãi nhau 50 câu
Chương 164: Thời gian cãi nhau 50 câuChương 164: Thời gian cãi nhau 50 câu
Một gã bộ hạ cuống lên: "Lão đại, cánh tay của ngươi còn bị thương kìa."
Hình Hồng Lang cười to: "Cánh tay của Nhị Xuẩn không bị thương sao?"
Mọi người: "Cái này..."
Hình Hồng Lang: "Đừng ai tới cản trở lão nương báo thù."
Nói xong, nàng dùng tay trái không bị thương rút yêu đao ra.
Nhị Xuẩn cũng rống lên dùng tay trái rút yêu đao ra.
Hóa ra hai người lần trước trong loạn quân trao đổi mấy chiêu đều chém trúng cánh tay phải của đối phương, hiện tại chỉ có thể lấy tay trái dùng đao mà thôi.
Nhị Xuẩn nổi giận gầm lên: "Hình Hồng Lang, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong."
Hình Hồng Lang cũng gầm lên: "Ác tặc không có chút quy củ giang hồ nào. Tên tuổi hảo hán lục lâm chính là bị phá huỷ trong tay lũ ngu xuẩn các ngươi."
"Ngao!" Nhị Ngốc bước dài một bước, vung lên yêu đao.
Hình Hồng Lang vung yêu đao nghênh đón.
Trong nháy mắt, hai người đã đánh ra chân hỏa, hai thanh Yêu đao tung bay trên dưới, chém vào tia lửa bắn tung toé, mấy tên buôn muối lậu bên cạnh định tới hỗ trợ, lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Hình Hồng Lang, đành phải quay đầu đi, tiếp tục ôm gỗ lăn đá tảng ném lung tung vào tặc quân trong khe núi.
Tiếng hò hét từ bên này lập tức truyền tới bên Trình Húc.
Cao Sơ Ngũ hốt hoảng, quay đầu nhìn thoáng qua hướng Hình Hồng Lang, rồi lại quay đầu, rất muốn mở miệng nói: "Tôi muốn giúp cô ấy."
Nhưng mấy ngày gần đây hắn theo Cao Nhất Diệp học tập kỷ luật, quy củ, đã không còn là một tên ngốc tùy tiện làm bậy nữa, trong đầu toàn là câu nói "phải phục tùng chỉ huy", nên cố gắng quản cái miệng mình.
Trình Húc cảm giác được Cao Sơ Ngũ nôn nóng, khẽ chau mày. Gã nhìn thoáng qua Phiên Sơn Nguyệt dưới chân núi...
Quả nhiên Phiên Sơn Nguyệt đã bắt đầu hành động. Đám đông tặc binh bắt đầu phân tán leo lên núi. nhang, ngươi chạy qua giúp Hình Hồng Lang, giúp xong lập tức trở về, không được chậm trễ ở đó, có làm được không?"
Cao Sơ Ngũ: "Một nén hương là bao lâu?"
Mọi người câm nín.
Trình Húc nói: "Thời gian ngươi và Trịnh Đại Ngưu cãi nhau năm mươi câu, mau đi đi."
Lần này Cao Sơ Ngũ đã hiểu, cãi nhau năm mươi câu, vậy còn không đơn giản, ta giả bộ cãi nhau với Đại Ngưu là có thể tính đúng thời gian rồi.
Hắn đột nhiên mở miệng nói: "Đại Ngưu, ngươi ngốc quá, cái này cũng không hiểu."
Đám người bên cạnh choáng váng.
Cao Sơ Ngũ lại bắt chước giọng điệu của Trịnh Đại Ngưu nói: "Ngươi mới là đồ ngốc, ta rất thông minh."
Đám người đều trầm mặc.
Đây chính là thời gian cãi nhau một câu, Cao Sơ Ngũ vừa nói xong hai câu này, đã cất bước chạy ra xa mấy trượng.
Cao Sơ Ngũ: "Đại Ngưu, ngươi sai rồi, cơ quan bên này mới là đúng."
Nói xong một câu, lại chạy ra ngoài hai ba trượng.
"Cái này của ta mới đúng... Cái kia của ngươi mới là sai..."
Nói xong câu đó, Cao Sơ Ngũ đã biến mất ở phía sau ngọn núi nhỏ đằng trước.
Mọi người đồng thời hít một ngụm khí lạnh: "Tên này!"
Trình Húc lớn tiếng nói: "Đừng nhìn tên ngu ngốc kia nữa, chú ý, Phiên Sơn Nguyệt lên núi rồi, tất cả mọi người chuẩn bị gỗ lăn đá tảng."
Dân đoàn: "Tuân lệnh!"
Mọi người cùng nhau quay đầu lại, thấy người của Phiên Sơn Nguyệt đã phân tán ra, bắt đầu leo lên sườn núi. Đi đầu tiên đều là hãn phỉ không muốn sống, vừa bò lên trên, vừa không ngừng lắc mình tránh ra sau tảng đá lớn, nhìn thấy đỉnh núi không ai ném đá mới tiếp tục nhanh chóng chạy lên núi một đoạn, sau đó lại trốn sau tảng đá lớn.
Trình Húc cười to: "Mặc kệ bọn chúng trốn hay không, gỗ lăn còn nhiều, đập đi!"
Bát Địa Thỏ là người đầu tiên ra tay, một khúc gỗ bị hắn ta đẩy xuống núi, ầm ầm lăn thằng xuống dưới.
Hình Hầnga Lana và Nhi Yuẩn. trana nháv mắt đã đấu hữn mười chiên. So tài chiến đấu thường có thể phân ra thắng bại trong hai ba chiêu, nhưng hai người dùng tay trái, động tác không linh hoạt như lúc bình thường, đánh nhau cũng có vẻ dây dưa rồi.
Nhị Xuẩn vừa xuất đao, vừa la lên oai oái.
Hình Hồng Lang lại có vẻ bình tĩnh, không la không hét, bình tĩnh xuất đao.
Qua hơn mười chiêu, cuối cùng Hình Hồng Lang cũng bắt được sơ hở của Nhị Xuẩn, tay trái lóe lên ánh đao, phốc một tiếng, chém vào bụng Nhị Xuẩn.
Nhị Xuẩn rú lên một tiếng đau đớn, lộn về phía sau.
Hình Hồng Lang vui mừng, đuổi tới trước một bước, vung đao bổ về phía cổ gã.
Mắt thấy một đao sẽ đưa Nhị Xuẩn đi xa, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng gầm giận dữ, một hán tử cường tráng giống như gấu lao thẳng tới, hai tên buôn lậu lậu muối tiến lên ngăn cản, lại bị người nọ "binh binh" hai tiếng húc bay.
Khoảnh khắc kế tiếp, người nọ đã đến trước mặt Hình Hồng Lang, vung trường côn nhắm vào đầu nàng.
"Tùy Phong Hùng!" Hình Hồng Lang giật nảy mình, vội vàng thu đao ngăn cản, cheng cheng, đỡ đòn được rồi, nhưng tay trái nàng dùng đao, lực lượng không đủ, Tùy Phong Hùng lại là hai tay vung trường côn, lực lượng hoàn toàn không thể đánh đồng.
Hình Hồng Lang cảm thấy cổ tay tê rần, yêu đao tuột khỏi tay.
Tùy Phong Hùng gầm lên một tiếng "ngao", trường côn trên tay vung lên, một côn quét ngang vào hông Hình Hồng Lang.
Hình Hồng Lang thầm kêu không ổn, một côn này... đã không kịp tránh né rồi...
Chỉ nhìn uy lực một côn này, sợ là sẽ bị thương.
Lý Đạo Huyền cũng vươn tay ra, chuẩn bị hỗ trợ.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng gầm giận dữ: "Đại Ngưu, tên ngốc nhà ngươi, ngươi làm đổ thùng nước rồi."
Hình Hồng Lang và Tùy Phong Hùng mặt đầy nghỉ hoặc.
Lời thoại khó hiểu này, là sao?
Hai người còn chưa kịp phản ứng, một tráng hán cao to, dáng người không thua gì Tùy Phong Hùng liền xông vào vòng chiến,"binh" một tiếng hức vào người Tùv Phong Hìng. Hai tráng hán chạm vào nhau, phát ra tiếng vang lớn thật lớn.
Tùy Phong Hùng đạp đạp lùi lại năm bước mới đứng vững, nhìn kỹ mới thấy trước mặt hắn là một nam tử mặc áo giáp còn to con hơn cả gấu.
Tùy Phong Hùng: "Người tới là ai?"
Cao Sơ Ngũ: "Ta không phải ngốc, rõ ràng người làm đổ thùng nước là ngươi."
Tùy Phong Hùng và Hình Hồng Lang đầu đầy dấu chấm hỏi?
Tùy Phong Hùng: "Con mẹ nó, ngươi có bệnh sao?"
Cao Sơ Ngũ: "Đại Ngưu, ngươi giữ vững bên kia đi."
Tùy Phong Hùng hoang mang.
Cao Sơ Ngũ bước dài về phía trước, một quyền đánh về phía Tùy Phong Hùng, uy thế một quyền này rất lớn, nắm đấm chưa tới, thanh thế có thể khiến người bình thường run rẩy, mấu chốt là, khi người này xuất quyền còn nhắc tới một câu: "Sơ Ngũ, trong kế ngón chân ngươi có một con giun."
Trong mắt Tùy Phong Hùng nhìn thấy là nắm đấm hung bạo, nhưng lỗ tai nghe được lại là câu đối đáp hoàn toàn không phù hợp với nhau, trong nhất thời có cảm giác tê liệt khiến hắn không thể nào suy nghĩ bình thường được, tỉnh thần ô nhiễm tăng 999, não dừng hoạt động hết nửa giây, thậm chí không cách nào ứng phó với nắm đấm của Cao Sơ Ngũ một cách bình thường.
Một quyền của Cao Sơ Ngũ đánh vào chính giữa khuôn mặt của Tùy Phong Hùng.
Một quyền liền đánh cho Tùy Phong Hùng mặt nở hoa, xương cổ gãy, trong nháy mắt ngã xuống, hắn còn nghe thấy đối phương dùng giọng điệu rất kỳ lạ bổ sung một câu: "Đại Ngưu, ta đã nhấc lên, bên kia ngươi cũng dùng chút sức chút đi."
Trước mắt Tùy Phong Hùng tối sầm, đi tới chỗ Diêm Vương gia báo danh rồi.
Hình Hồng Lang cũng một đao chặt đầu Nhị Xuẩn xuống.
Nàng quay đầu lại, muốn nói với Cao Sơ Ngũ một tiếng đa tạ.
Cao Sơ Ngũ giành trước, thâm tình nhìn vào mắt của nàng, vẻ mặt thân thiết nói với nàng: "Đại Ngưu, ngươi thật sự là quá thông minh."
Hình Hồng Lang tức tối: "Rốt cuộc tên khốn kiếp nhà ngươi đang nói cái gì?"