Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 165 - Chương 165: Quan Binh Tới Rồi

Chương 165: Quan binh tới rồi Chương 165: Quan binh tới rồiChương 165: Quan binh tới rồi

Cao Sơ Ngũ không trả lời câu hỏi của Hình Hồng Lang, bởi vì hắn không dám cắt ngang tiết tấu cãi nhau của mình, một khi cắt ngang, vậy sẽ đếm không xuể mấy câu cãi nhau rồi, đành phải quay đầu lại rồi vọt tới đầu khe núi, chính là phía trước sườn dốc duy nhất có khả năng xông lên được.

Vừa rồi Nhị Xuẩn và Tùy Phong Hùng lần lượt xông lên sườn dốc này khiến hãn phỉ phía sau cũng nhìn thấy hi vọng, cố chịu gỗ lăn hai bên vẫn phải liều mạng lao đến sườn dốc này.

Lại nghe thấy một tiếng gầm thét: "Sơ Ngũ, ngươi giảm tốc độ một chút đi."

Lũ hãn phỉ ngẩng đầu nhìn lên, là một nam tử còn uy mãnh hơn cả gấu đứng trên sườn dốc, trên người khoác Lưỡng Đương giáp, đứng ở đỉnh sườn núi, giang hai tay, khí thế khổng lồ đó ép người khác không thở nổi.

Một tên hãn phỉ xông lên, keng, một đao chém vào Lưỡng Đương giáp của Cao Sơ Ngũ.

Cao Sơ Ngũ đánh trả một quyền, đánh cho tên hãn phỉ đó bay về phía sau, ngã ở trên sườn dốc, đám hãn phỉ đang lăn lộn liếc mắt là nhìn ra, tên này võ nghệ kém cỏi, nhưng sức mạnh kinh người.

"Công hạ bàn của hắn! Lưỡng Đương giáp không bảo vệ được hạ bàn."

Một hãn phỉ xông lên sườn núi, chém một đao về phía chân của Cao Sơ Ngũ.

Cao Sơ Ngũ có vẻ ứng phó không được, mắt thấy là sẽ bị chém trúng thì một bóng người hiện lên bên cạnh, chính là Hình Hồng Lang. Nàng ta tay trái vung đao, đỉnh một tiếng chặn lại đao rỉ của hãn phi.

Cao Sơ Ngũ đá một cước vào bụng hãn phỉ kia, đá hắn bay ngược ra ngoài.

Hình Hồng Lang mắng to: "Ngươi là đồ ngốc hả? Có thương không dùng, cầm nắm đấm ở chỗ này đánh cái gì."

Lúc này mới Cao Ngũ mới bừng tỉnh nhớ ra, mình có một thanh trường thương, đeo ở trên lưng mà quên mất.

Hắn nhanh chóng trở tay tháo thanh trường thương trên lưng xuống, một thương quét ngang về phía đám hãn phỉ đang lao tới trước: "Đại Ngưu, tiếp lấy. Ta sắp ném vò rượu tới đây."

Người này cũng không có thương pháp gì đáng nói, cũng chỉ đi theo Trình Húc học mấy động tác đơn giản "quét","đâm" mấy ngày, nhưng không chiu nổi hắn thế lớn lực trầm. uv lưc Ủa mâêt auét nàv khiến đám hãn nhÌ ed tới mức liên tục lui về phía sau.

Ở trên sườn núi lùi về sau, giẫãm hụt chân liền ngã lộn nhào lăn xuống phía dưới, lại đụng hãn phỉ phía sau ngã xuống đất.

Người phía sau tiếp tục xông lên, Cao Sơ Ngũ vung lên thiết thương trong tay, vung sang phải, lại quét ngang. Lực lượng đáng sợ vung trường thương lên, trong phương viên mấy mét không ai đứng vững.

Tặc nhân không xông lên được sườn núi này, liền thành bia ngắm cho bọn buôn muối lậu trên vách núi. Gỗ lăn hai bên đập xuống, trong khe núi tiếng kêu thảm không ngớt.

Sĩ khí sụp đổi

Cũng không biết là ai hô lên trước: "Rút lui!"

Hãn phỉ còn lại quay đầu bỏ chạy.

Bọn buôn lậu muối thấy thế, không khỏi hoan hô: "Lại thắng rồi."

Hình Hồng Lang cũng nhếch miệng, nhìn thoáng qua tặc quân đang lui về phía sau, lại liếc mắt nhìn thi thể Nhị Xuẩn, rất tốt, báo thù huyết hận rồi. Trận này không uổng công đánh, hắc hắc.

Cao Sơ Ngũ cười ha ha: "Sơ Ngũ, đầu óc của ngươi ngu như heo."

Hình Hồng Lang hoang mang.

Cao Sơ Ngũ: "50 câu cãi nhau xong rồi, phải trở về thôi."

Nói xong, hắn liền xoay người bỏ chạy, bước chân cực nhanh, vừa chạy liền mang theo gió, thoáng cái đã không thấy đâu.

Trên nắm tay của Hình Hồng Lang đã nổi lên gân xanh: "Lần sau lão nương nhìn thấy tên này, không nói hai lời phải đánh hắn một trận."

Bên phía Trình Húc đang quay về sườn núi.

Phiên Sơn Nguyệt vẫn là kẻ có đầu óc, lúc này hắn không để cho đại đội lên núi, mà chỉ để cho mấy trăm hãn phỉ chạy vài bước liền trốn đến phía sau tảng đá, giống như đang chơi ú oà chậm rãi tiến lên núi.

Loại tiến lên này rất chậm, hơn nữa người tham dự tiến công rất ít.

Nhưng không sao, người trên đỉnh núi không nhiều lắm, hắn đã nghe ra được trong lúc khẩu chiến vừa rồi.

Chỉ cần hai ba trăm người xông lên được rồi quấn lấy người trên đỉnh núi, bọn họ không có cách nào ném gỗ lăn xuống được nữa, đội quân chủ lực của mình có thể nhanh chóng leo lên núi, đến lúc đó người thắng chính là hắn.

Hơn nữa, còn có đội ngũ đi vòng sau khe núi của Tùy Phong Hùng và hiệu quả tương tự.

Hoàn toàn không cần hoảng sợ, cứ từ từ!

8000 đại quân của ta sao mà thua được?

Trình Húc nhìn tặc quân từng chút một bò lên núi, trong bụng cười thầm, hai ba trăm người sợ hãi trốn phía sau tảng đá còn muốn lên đỉnh núi? Chờ các ngươi tiến vào tầm bắn của nỏ cầm tay, người của ta lập tức cho các ngươi một vòng nỏ bắn đồng loạt...

Hắn đang suy nghĩ đến chiến thuật hoàn mỹ, Cao Sơ Ngũ đã bước nhanh trở về: "Hòa giáo viên, ta về rồi, 50 câu cãi nhau đến giờ rồi."

Trình Húc đáp: "À, về đội đi."

Cao Sơ Ngũ: "Trên đường ta chạy về, từ xa thấy trên sơn đạo phía nam có quan binh tới đây."

Trình Húc "ồ" một tiếng, lập tức hiểu ra. Tân nhiệm tuần kiểm Phương Vô Thượng tới rồi, tên tuần kiểm mới nhậm này là một người chịu khó đây, xem ra là vừa nhận được tin tức tặc quân từ hướng này tiến vào huyện Trừng Thành liền vội vàng chạy tới đây.

Người này cũng thật to gan, còn mạnh hơn cả lão tử.

Gã liếc nhìn áo giáp trên người dân đoàn, nghĩ thầm: Người của ta mặc giáp, tội lớn mưu phản, không thể để Phương Vô Thượng thấy được, dứt khoát tặng trận này cho Phương Vô Thượng đánh đi.

Trình Húc tướng quân vung tay lên, lớn tiếng nói: "Mọi người dừng tay, lập tức lui lại."

Mọi người đều ngẩn ra.

Bát Địa Thỏ: "Bản thỏ đánh đang sướng mà, nếu bây giờ rút lui..."

Trình Húc đá cho Bát Địa Thỏ một cước ngã chúi dụi: "Sau khi lão tử lên tiếng, ngươi chỉ được phép nói 'Tuân lệnh', không cho phép lời dư thừa nào khác."

Những người còn lại nhanh chóng đáp lời: "Tuân lệnh!"

Bát Địa Thỏ lại bị coi là tài liệu để giảng dạy, nằm rạp trên mặt đất, tội nghiệp không dám đứng dậy.

"Lui lui lui! Đúng rồi, gọi nhóm Hình Hồng Lang theo chúng ta cùng rút đi."

Rất nhanh, nhóm Trình Húc và nhóm Hình Hồng Lang đã tụ hợp lại. Hình Hồng Lang hiển nhiên cũng nhìn thấy quan binh đến, tuyệt đối không cảm thấy bất ngờ với chuyện rút lui, chỉ cười khẩy hai tiếng: "Chúng ta đừng Iui va nữa. lui về nhía eau yem kịch đi Nếu auan bỉnh không cản được, chúng ta còn phải ra gánh nữa."

Trình Húc gật đầu, đưa tay chỉ vào một sườn núi nhỏ phía tây thôn Trịnh Gia: "Trốn ra sau sườn núi đó xem kịch."

Mọi người rất nhanh liền lui đến sườn núi phía tây, nơi này đá mọc lởm chởm, cây khô mọc lan tràn, trốn ở trong đó cũng rất khó bị người phát giác.

Bọn họ vừa rút lui, đám tặc Hợp Dương đang leo núi trong nháy mắt liền lấy lại tỉnh thần: "Trên núi không có gỗ lăn đá tảng ném xuống nữa rồi."

"Ha ha ha ha, bọn hắn đã dùng hết gỗ lăn rồi."

"Xông lên xông lên, xông lên mau!"

Lũ tặc Hợp Dương vung chân, liều mạng lao lên sườn núi.

Cùng lúc đó...

Tân nhiệm tuần kiểm Phương Vô Thượng cũng đang rống lên: "Xông lên! Nghe được tiếng la giết phía trước chưa? dân đoàn đã đánh nhau với tặc quân rồi, chúng ta phải mau chóng chạy tới."

Hơn một trăm quan binh phía sau hắn cũng vung chân chạy nhanh qua bên này.

Lúc này, nhóm hãn phi đầu tiên đã lên sườn núi!

Không bị gỗ lăn đá tảng uy hiếp, đám hãn phỉ phía trước rất nhanh chóng bò lên đỉnh sườn núi, ngay lập tức đã nhìn thấy ruộng lúa mạch tươi tốt của thôn Trịnh Gia.

"Ồ? Nơi này lại có ruộng lúa mạch!"

"Ruộng lúa mạch a."

Lũ hãn phỉ nhanh chân chạy qua ruộng lúa mạch.
Bình Luận (0)
Comment