Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Phương Vô Thượng Hung Mãnh

Chương 166: Phương Vô Thượng hung mãnh Chương 166: Phương Vô Thượng hung mãnhChương 166: Phương Vô Thượng hung mãnh

Tên chạy nhanh nhất mắt thấy đã sắp nhào vào trong ruộng lúa, đột nhiên vang lên một tiếng "cộp", cảm giác đầu mình đụng phải một thứ rất cứng rắn, không khác gì cảm giác đập vào vách tường.

Lần này quá đột ngột, tên hãn phỉ kia hoàn toàn không thu lực, đầu làm sao chịu nổi va chạm như vậy, nháy mắt đầu vỡ máu chảy, ngửa mặt lên trời rồi đổ xuống.

Cộp cộp cộp!

Lại có ba tên hãn phỉ không thu chân được đâm vào trên vách tường vô hình.

Ba người ngã xuống.

"Mau dừng lại, đừng chạy tới ruộng lúa mạch nữa."

Những tên hãn phỉ khác rốt cuộc phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Có bức tường trong suốt khổng lồ, ngăn giữa bọn họ và ruộng lúa mạch.

"Đây là chuyện gì?

"Cái quỷ gì vậy?"

Đám tặc binh nhất thời hoang mang.

Ruộng lúa mạch, thấy được nhưng không sờ được a.

Đúng lúc này, trên sơn đạo phía nam vang lên tiếng gầm giận dữ: "Tặc tử sao dám phạm Trừng Thành ta."

Trong tiếng vó ngựa rầm rập, tuần kiểm Phương Vô Thượng đã đến.

Người này tính khí nóng nảy, sau khi nhìn thấy tặc nhân, đợi không kịp các bộ hạ dùng chân chậm rãi bước đi, tự mình vỗ mông ngựa vọt tới trước.

Ngựa chạy nhanh hơn nhiều so với người, liền bỏ lại đám bộ hạ rất xa phía sau, chỉ có mình hắn chạy đến chiến trường, đúng kiểu quang can tư lệnh.

Một người đối mặt với hai trăm hãn phi.

Người này còn không hề sợ hãi, hô lên "giá" một tiếng, tay trái kéo dây cương, tay phải cầm một thanh trường thương, lao thẳng về phía đám hãn phỉ.

Trình Húc hít một hơi lạnh: "Không ngờ trên đời lại có tuần kiểm dũng mãnh như vậy?"

Hình Hồng Lana ở bên eanh trữn trắna mắt- "NawØi cho rằng ai cñna là quả hồng mềm như tuần kiểm tiền nhiệm Trình Húc sao? Loại võ quan gặp cướp thì bỏ chạy mới là dị loại."

Trình Húc: "Khụ... Ta cảm thấy Trình Húc làm người rất tốt a, đó gọi là tiến lùi có tính toán, tri dĩ tri bỉ... Hắn trước sau đả bại Vương Nhị, Không Dính Bùn Tả Quải Tử, Trừng Thành còn có ai lợi hại hơn hắn?"

Hình Hồng Lang: "Phét lác! Trước khi chưa biết chuyện của Thiên Tôn, ta cũng cho là Trình Húc làm, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn ba người đó đều là Thiên Tôn thi pháp đánh bại. Tên Trình Húc kia chắc chắn cũng chỉ là quả hồng mềm như giang hồ đồn đại thôi ."

Trình Húc nghẹn họng.

Bỏ đi, tranh thủ thời gian chuyển đề tài.

Trình Húc đưa tay chỉ về phía trước: "Xem tên Phương Vô Thượng kia."

Chỉ thấy Phương Vô Thượng giục mã hoành thương, xông về phía hãn phi.

Đám hãn phỉ tựa như Cổ Hoặc Tử gặp được cảnh sát, lại không dám giao thủ, xoay người liền chạy về hướng sườn núi. Hành động này thật ra đã cứu Phương Vô Thượng, bằng không thì hắn cả người lẫn ngựa đều đâm vào hồ cá rồi, nói không chừng trực tiếp đi gặp Diêm Vương gia báo danh luôn. .

Phương Vô Thượng không tiến vào thôn Trịnh gia, ghìm ngựa liền lao về phía sườn núi phía đông thôn trang, vung lên trường thương trong tay, phốc một tiếng, đâm xuyên tim một tên hãn phỉ, đợi hắn rút trường thương về, chiến mã đã chạy về phía trước một trượng, lại đuổi theo một tên hãn phỉ, tay nâng thương hạ, phốc, lại là một tên xuyên tim.

Hình Hồng Lang cũng không khỏi kinh hãi: "Hắn chỉ là một tên tuần kiểm, sao lại lợi hại như vậy? Người này còn hung mãnh hơn bất cứ lục lâm hảo hán nào mà ta từng gặp."

Trình Húc hừ hừ: "Thường thôi, cho ta một ngựa một thương, ta không yếu hơn hắn được. Hừ hừ! Không thân phận không bối cảnh, một tiểu nhân vật dựa vào bản thân để đứng lên, ai lại không có chút bản lĩnh thật trong người?"

Hình Hồng Lang ngạc nhiên: "Ngươi cũng biết cái này?"

Trình Húc biết mình lỡ lời nên vội vàng im miệng.

Trên thực tế đại đa số võ tướng Minh triều đều là dòng dõi cha truyền con nói, bắt đầu từ bách hộ chính là thế tập chế, không cần ngươi lợi hại bao nhiêu, ngươi có cha tốt là có thể thượng vị.

Võð auan thừa †ân thường tiếc mana. không bao điờ tư mình ra trân giết địch, võ nghệ cũng sẽ lơ là.

Nhưng những võ quan tự dựa vào sức mình bò lên, ngược lại có thể là thông qua ra trận giết địch, lấy thủ cấp đổi quan chức, cung mã thành thạo, võ nghệ cao cường.

Nói đơn giản, bảo Viên Sùng Hoán một mình đấu với Trình Húc, Viên có tám chín phần mười là không đánh lại Trình.

Nhưng để hai người chỉ huy đại quân tác chiến, Trình có tám chín phần là đánh không lại Viên.

Lúc này Phương Vô Thượng đã đại khai sát giới, một người một ngựa một cây thương tả xung hữu đột giữa đám tặc binh. Hai trăm hãn phỉ không ai có thể địch nổi một thương của hắn, chỉ trong chớp mắt đã bị đâm ngã bảy tám người.

Nếu đám hãn phỉ có trường thương thì còn có thể miễn cưỡng đối phó được ky binh, nhưng bọn chúng lại là "quân đi đầu leo núi", để nhẹ nhàng, trong tay bọn chúng cũng chỉ có một cây đao.

Muốn dùng đao đối phó với chiến tướng thương ky thì đúng là nghĩ quá nhiều rồi.

Ngay cả kết trận cũng không kết được, lại bị Phương Vô Thượng thúc ngựa tung hoành, khiến cho đầu óc choáng váng.

Chẳng mấy chốc, thuộc hạ của Phương Vô Thượng cũng đã đến. Phó tuần kiểm dẫn một trăm binh sĩ lớn giết tới. Hai trăm hãn phỉ quay đầu lại nhìn: "Quan binh đến rồi!"

Chỉ một võ tướng đã giết cho bọn họ chật vật không chịu nổi, lần này nguyên một đại đội quan binh thì thôi bỏ đi.

Chỉ trong chớp mắt sĩ khí sụp đổ.

Đám quan binh tùy ý mà xông lên, hai trăm hãn phỉ kẻ chết người bị thương, quá sợ hãi vừa mới bò lên lại phải lăn từ trên sườn núi xuống.

Phương Vô Thượng chạy đến bên sườn núi đầu tiên, vừa nhìn xuống phía dưới, đám đông quân chủ lực của tặc Hợp Dương đang leo lên núi, hắn cười khẩy một tiếng: "Chúng tiểu nhân, mau mau đi tìm gỗ lăn đá tảng, đập bọn chúng nát bét."

Phó tuần kiểm chỉ vào đống gỗ đũa bên cạnh: "Phương tướng quân, nơi này có rất nhiều khúc gỗ, đã có người chuẩn bị sẵn cho chúng ta rồi."

Phương Vô Thượng quay đầu lại nhìn: "Ơ?"

Có điều hắn lập tức đã nghĩ rõ ràng: "Dân đoàn thôn binh của thôn Cao gia vốn đang ở chỗ này chống địch, đã chuẩn gỗ lăn đá tảng để đập núi bọn họ liền chạy mất, đem cục diện rối rắm này ném cho chúng ta."

Đám thủ hạ bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là thế."

Lý Đạo Huyền cũng phải vỗ tay cho hắn: "Thiếu hiệp hảo suy luận! Ngươi thông minh như vậy, đến Sherlock Holmes cũng phải quỳ xuống trước ngươi."

Phương Vô Thượng vui vẻ hẳn lên: "Thật là trời cũng giúp ta, ta sẽ không khách khí nhận lấy số gỗ lăn đá tảng do dân đoàn để lại, chúng tiểu nhân, đập xuống dưới cho ta."

Bọn lính lập tức vác đá gỗ lăn rồi ném túi bụi xuống sườn núi.

Lần này Phiên Sơn Nguyệt lại gặp xui xẻo rồi, mắt thấy sắp tấn công lên núi, đâu ngờ được đột nhiên dân đoàn trên đỉnh núi lại biến thành quan binh, gỗ lăn lại nện xuống lần nữa, quân chủ lực của hắn không thể tránh vào phía sau tảng đá nữa, căn bản chui không vào được.

Gỗ vừa lăn xuống, trên sơn đạo lại một lần người ngã ngựa đổ, thảm không thể tả.

Phiên Sơn Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Phương Vô Thượng đứng ở bên sườn núi nhìn xuống phía dưới, ánh mắt của hai người đối diện nhau ở giữa không trung.

Phương Vô Thượng lớn tiếng nói: "Tặc ngốc! Nhớ kỹ tên gia gia ngươi, tuần kiểm Trừng Thành Phương Vô Thượng, có lão tử ở huyện Trừng Thành một ngày, các ngươi đừng mơ giẫm lên địa giới Trừng Thành được một bước."

Phiên Sơn Nguyệt: "Mẹ nó, ngươi lại không phải Trình Húc, ta sợ ngươi cái quần."

Phương Vô Thượng giận dữ, dám nói lão tử không bằng quả hồng mềm Trình Húc báo cáo láo quân công? Tên ngu xuẩn đó nói dối Vương Nhị đã chết, làm khuếch đại quy mô tặc quân, lừa trên gạt dưới, trên tấu chương toàn là điều dối trá, tìm không ra một câu nói thật.

Tất cả quân công của hắn ta đều là phét lác mà có.

Loại này cũng xứng đặt tên cùng với lão tử sao?

Phương Vô Thượng gầm lên, nhấc trường thương muốn xông xuống dưới sườn núi.

Phó tuần kiểm bên cạnh liều mạng ôm lấy eo hắn, kêu to: "Tướng quân bớt giận, tướng quân bớt giận, không nên chấp nhặt với tặc nhân."
Bình Luận (0)
Comment