Chương 170: Mã chân nhân của Toàn Chân giáo
Chương 170: Mã chân nhân của Toàn Chân giáoChương 170: Mã chân nhân của Toàn Chân giáo
Lời Hình Hồng Lang nói ngược lại là đã nhắc nhở Lý Đạo Huyền.
Khắp thiên hạ trải đầy đường xi măng, thế ắt phải làm, nhưng đó là một công trình khổng lồ, xi măng cần dùng đến hoàn toàn là một con số trên trời, không có khả năng đều do Lý Đạo Huyền cung cấp cho các người tí hon.
Hiện tại con đường xỉ măng thứ hai đã hoàn thành, trong quá trình xây đường, bọn họ cũng tích lũy rất nhiều kinh nghiệm sử dụng xi măng, vậy mình cũng đã đến lúc có thể đưa cách điều chế xi măng tối cổ nhất cho các thôn dân rồi.
Lý Đạo Huyền mở máy tính lên, vào diễn đàn lịch sử quân sự thường vào, giấu tên đăng bài: Các huynh đệ, ai có phương pháp điều chế xi măng tối cổ nhất không, có thể cho tôi một phần không? Tôi đang viết lịch sử xuyên việt, muốn dạy cổ nhân tạo xi măng.
Trả lời 1: lịch sử xuyên việt trọng điểm là phải miêu tả cua các muội tử cổ đại, đừng đi làm khoa học kỹ thuật, xem chán lắm rồi.
Trả lời 2: thằng trả lời ở trên ăn nói xà lơ, nhất thiết đừng viết yêu đương, ngay cả nữ nhân vật cũng không, viết nam thôi, cứ khoa học kỹ thuật mới hay.
Trả lời 3: thằng số 1 thấy gái chân nhữn, thằng số 2 thì chứng bệnh sợ gái, đừng để ý tới. Cứ viết theo yêu cầu của người đọc chỉ có một con đường chết, viết theo tiết tấu của mình mới có tiền đồ, cách điều chế xi măng từ xưa như sau... A B C...
Phía sau là một đống tư liệu chuyên nghiệp, còn rất chỉ tiết.
Lý Đạo Huyền cảm ơn trả lời số 3, sao chép tư liệu lại, sau đó chuyển thành chữ phồn thể, rồi thu nhỏ lại in ấn ra, đặt xuống trước mặt Cao Nhất Diệp.
Cao Nhất Diệp đang trò chuyện với Hình Hồng Lang.
Đột nhiên một tờ giấy lớn từ trên trời rơi xuống, tờ giấy in thu nhỏ rồi cũng lớn hơn rất nhiều so với người nàng.
Cao Nhất Diệp biết chữ, nhưng không nhiều, nhìn thoáng qua đã thấy chóng mặt.
Hình Hồng Lang cũng biết chữ, nhưng cũng không biết nhiều lắm, nhìn thoáng qua vẫn thấy chóng mặt.
Hai nữ nhân nhìn chữ chỉ chít trên tờ giấy lớn trước mắt, cùng thấy chóng mắt: "Thiên Tân noài đâv là " Lý Đạo Huyền: "Đưa nó cho thợ ngõa, để bọn họ dựa theo những gì viết trên giấy, nghiên cứu cách điều phối xi măng, nếu như thành công, cho họ trọng thưởng."
Lần này Cao Nhất Diệp và Hình Hồng Lang đều nghe hiểu: "Đây là phương pháp chế tạo bùn tiên màu xám dùng để trải đường?"
Hai nữ nhân cùng "Oa" một tiếng.
Hình Hồng Lang động tác cực nhanh, thoắt cái lách mình qua, cuốn cái góc tờ giấy lớn kia, chỉ có một tay trái thực sự không dễ thao tác, cuốn mãi không nổi, khẩn trương nói với Cao Nhất Diệp: "Thánh nữ đại nhân, mau tới hỗ trợ, cuộn tờ giấy này lại."
Cao Nhất Diệp lấy làm lạ: "Vì sao?"
Hình Hồng Lang: "Đây là phương pháp điều chế tiên bùn, cũng chính là tiên phương! Nếu đem ra bán, định giá mấy vạn lượng vàng cũng có người muốn cướp, há có thể tùy tiện để người khác nhìn thấy?"
Cao Nhất Diệp: "Hả? Có thể bán được mấy vạn lượng?"
Hình Hồng Lang: "Các ngươi ở trong thôn này không ra ngoài, hoàn toàn không biết bên ngoài người có tiền nhiều thế nào, nhất là những vương công quý tộc kia. Vì cầu được một tiên phương, bao nhiêu tiền cũng không chớp mắt."
Lần này Cao Nhất Diệp nghe hiểu rồi, vội vàng đi tới hỗ trợ, hai người cuốn một tờ giấy lớn, Lý Đạo Huyền từ trên trời nhìn xuống, cảnh tượng này trông rất khôi hài.
Thật ra Lý Đạo Huyền cũng không ngại chuyện cách điều chế xi măng truyền ra ngoài, thậm chí cảm thấy truyền đi càng tốt hơn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Minh Mạt thiên tai liên tiếp, bách tính dân chúng lầm than, lần trước Lương Thế Hiền muốn làm đường xỉ măng đã bị Tam Thập Nhị khuyên dừng lại.
Bởi vì dân chúng hiện tại thật sự không chịu nổi dằn vặt.
Thứ xi măng này, tạm thời không truyền ra ngoài cũng là đúng, miễn cho quan to quý nhân nào đó vỗ đầu quyết định sửa đường, sẽ làm mệt chết bao nhiêu dân công.
Tờ giấy cuộn lại rồi, thành một cuộn thật dài.
Cao Nhất Diệp muốn đưa trở về cho thợ ngõa nhưng lại hoàn toàn không cầm nổi. Hình Hồng Lang góp sức, hai cô bé dùng bả vai khiêng một cuộn giấy cực lớn, một người khiêng đằng trước, một người khiêng phía sau, giống như hai người khiêng một cây gỗ lớn.
Dâ †a nào. khiêna cuên diấv to tướng vào Giếngn Thơ ném yuếng trước mặt thợ ngõa, vỗ vỗ tay, coi như xong việc.
Ngay lúc hai người bận rộn chuyện này, đường xi măng mới hoàn thành cũng bắt đầu thông xe, một chiếc Xe Mặt Trời công cộng chở các thôn dân Vương gia, xuất phát đi về hướng thôn Vương gia...
Thật ra trước khi đường làm xong, các thôn dân Vương gia cũng đã trở về rất nhiều lần, đã làm xong các công việc cày bừa chuẩn bị trước cho vụ xuân, nhưng đường xi măng thông xe, mọi người vẫn là leo lên xe, chen chúc đầy một xe, hưởng thụ một chút nghỉ thức ngồi xe đi làm ruộng.
Ha ha, cảm giác nhân sinh đã đạt tới đỉnh cao!
Huyện thành Trừng Thành, Thiên điện miếu Thành Hoàng.
Tam phu nhân bảo tướng trang nghiêm ngồi đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dường như cao nhân đắc đạo.
Trước mặt nàng là một bách tính nghèo khổ quần áo tả tơi đang nằm sấp.
Dân chúng được "thần dược" của Đạo Huyền Thiên Tôn cứu chữa càng ngày càng nhiều, mỗi lần cứu sống được một người, liền có một người trong gia tộc trở thành thiện nam tín nữ của Đạo Huyền Thiên Tôn, điều này khiến cho dân chúng trong huyện thành Trừng Thành đang nhanh chóng tiếp nhận vị thần tiên "mới tới" này.
Bên ngoài cửa Thiên điện có một đạo sĩ trung niên, vẻ mặt cổ quái, đưa mắt nhìn tình hình trong Thiên điện, im lặng không nói gì.
Đạo sĩ ở ngoài cửa đợi hồi lâu, đợi cho tất cả thiện nam tín nữ đều niệm xong kinh, cung kính lui ra ngoài, bên trong Thiên điện chỉ còn lại Tam phu nhân và nha hoàn, trung niên đạo sĩ này mới đẩy cửa tiến vào, chắp tay: "Tiểu đạo Mã Thiên Chính, môn hạ đệ tử của Toàn Chân Long Môn phái Vương chân nhân."
Hắn vừa báo danh tự này, thật sự làm Tam phu nhân hoảng sợ. Toàn Chân Long Môn phái, chính là đạo môn siêu cấp nổi danh. Mà Vương chân nhân được gọi là Vương Thường Nguyệt, năm nay đã hơn một trăm tuổi, chính là tổ tông phục hưng của Toàn Chân Long Môn phái. Người tu đạo như Tam phu nhân sớm đã như sấm bên tai.
Tam phu nhân không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ: "Không biết sư huynh có gì chỉ giáo?"
Mã Thiên Chính mang vẻ mặt cổ quái: "Tiểu đạo du lịch thiên hạ, giảng đạo giảng kinh, trên đường đi qua huyện thành Trừng Thành nghe nói nơi này có một cư sĩ, giảng một thần tiên gọi là Đạo Huyền Thiên Tôn, nói là chân thần của đạo giáo ta, tiểu đạo có chút buồn bực..." Mã Thiên Chính nói với giọng kỳ quái: "Trước kia tiểu đạo chưa từng nghe nói tới tôn hiệu của Đạo Huyền Thiên Tôn, còn tưởng rằng do sở học của mình không đủ, cho nên mới cố ý lật xem qua rất nhiều điển tịch, nhưng vẫn không tìm thấy ghi chép về Đạo Huyền Thiên Tôn... Về việc này, kính xin sư tỷ chỉ giáo."
Hóa ra là việc này!
Tam phu nhân cười: "Thành thật mà nói, trước khi tận mắt nhìn thấy Thiên Tôn hiển linh, ta cũng chưa từng nghe nói đến đại danh của Đạo Huyền Thiên Tôn, nhưng mà trong khoảnh khắc ta tận mắt nhìn thấy, điều ta cần nghỉ ngờ không phải là Đạo Huyền Thiên Tôn có tồn tại hay không, mà là điển tịch đã ghi sai rồi không?"
Mã Thiên Chính híp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: Hiển linh? Thật sự có thần tiên hiển linh? Ta... sống đến hơn bốn mươi tuổi, mỗi ngày tầm tiên vấn đạo, cũng chưa từng thấy thần tiên hiển linh a!
Hắn tin tưởng tồn tại thần tiên, nhưng hắn sống từ nhỏ đến lớn, đã hơn bốn mươi tuổi, lại chưa từng gặp qua thần tiên hiển linh.
Chẳng lẽ là... Ta bị lừa?
Đêm khuya tĩnh lặng, Mã Thiên Chính luôn không kìm được có ý nghĩ như vậy, sau đó hung hăng cho mình một cái tát, để cho mình thanh tỉnh, kiên định đạo tâm của mình, chỉ cần đi khắp ngũ hồ tứ hải, tầm tiên phỏng đạo, cuối cùng có một ngày, hắn sẽ gặp được thần tiên.
Tam phu nhân: "Ra khỏi thành, đi về hướng đông bắc hơn ba mươi dặm, có một thôn trang tên là thôn Cao gia. Sư huynh tận mắt đi xem, thế nào?"