Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 171 - Chương 171: Nhất Định Là Gạt Ta

Chương 171: Nhất định là gạt ta Chương 171: Nhất định là gạt taChương 171: Nhất định là gạt ta

Mã Thiên Chính xuất phát, đi về hướng thôn Cao Gia.

Hắn vốn là đạo sĩ tha phương, vân du thiên hạ đã thành thói quen, đi ba mươi dặm đường với hắn mà nói không đáng kể, nói đi là đi.

Hắn muốn dùng hai mắt của mình để xác định, có phải thật sự có một thần tiên tên là Đạo Huyền Thiên Tôn sẽ hiển linh hay không.

Chắc chắn sẽ không có!

Những gì mà Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân sư phụ nói cho ta... từ nhỏ ta nghe câu chuyện của họ mà lớn lên, nghe tới mòn lỗ tai, nhưng cũng chưa từng thấy qua bọn họ hiển linh.

Thiên tôn này không biết từ đâu chui ra, ngay cả trên điển tịch đều không có ghi chép, càng khó hiển linh hơn.

Đúng, chắc chắn sẽ không có, nhất định là gạt ta.

Đang đi đang đi thì trời đã tối!

Hóa ra là lúc đi ra khỏi huyện thành cứ miên man suy nghĩ, không chú ý sắc trời, hắn thế mà lại đi ra khỏi huyện thành lúc chạng vạng tối, đi được mấy dặm thì trời đã tối đen không thấy đường nữa rồi.

Muốn tìm một nhà dân tá túc, lại phát hiện tất cả thôn xóm đi ngang qua đều không có người ở, một mảnh hoang vu.

Thì ra, người trong thôn trang cách huyện thành gần nhất đều chạy tới huyện thành ăn lương cứu tế rồi, nào còn có người ở lại trong thôn của mình.

Mã Thiên Chính càng thêm hoài nghỉ, thôn xóm xung quanh huyện Trừng Thành đều đã hoang phế như vậy, thôn cách huyện thành hơn ba mươi dặm, vậy không phải càng thêm hoang vắng rồi sao?

Đến nơi đó đừng nói người, chỉ sợ ngay cả quỷ cũng không tìm được một cái, ta đi nơi hoang vu như vậy, thật có thể thấy thần tiên hiển linh sao?

Gạt ta, chắc chắn là gạt ta.

Mã Thiên Chính tìm một cây khô, nằm dưới tàng cây ăn nửa cái bánh khô, để đồ vậy mà ngủ, cũng không lo lắng có dã thú nửa đêm bế mình đi, hạn hán ba năm rồi, dã thú cũng tìm không thấy nữa.

Xuất phát.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Mã Thiên Chính đã thức dậy, tiếp tục đi về hướng đông bắc, mặt trời đã thức dậy, ánh nắng ngày đông rất ấm án. còn rất chói mắt. Đột nhiên, hắn phát hiện phía trước có một con đường cổ quái màu xám, nó và quan đạo nằm song song với nhau, không biết thông tới nơi nào.

Mã Thiên Chính bước nhanh về phía trước, giãm lên con đường quái dị màu xám kia, chân bước lên cứng rắn, giống như cả tảng đá lớn cắt thành, điều này làm cho hắn kinh hãi: Người nào có được sức mạnh mà cắt cả khối đá to thành trơn nhẫn như vậy, còn dùng để lát đường?

Cái này...

Cái này chẳng lẽ chính cái gọi là: quỷ phủ thần công!

Trong đầu Mã Thiên Chính lập tức hiện ra một hình ảnh cổ quái. Nguyên Thủy Thiên Tôn lão nhân gia, cầm một cây búa lớn, xoát xoát xoát, đem một tảng đá to như ngọn núi cắt thành từng lát đá mỏng, trải trên mặt đất, sau khi đặt xuống còn giẫm lên vài cái, lại phủi bụi trên tay, xách búa lên, quay người tiêu sái rời đi.

Aaal

Sao ta lại tưởng tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn lão nhân gia thành như vậy? Quá bất kính rồi!

Mã Thiên Chính ôm đầu, vô cùng đau khổ: Tiểu đạo quá không thành rồi, trong đầu cứ nghĩ ngợi lung tung, đạo tâm không kiên định, cho nên các thần tiên xưa nay chưa từng hiển linh trước mặt tiểu đạo.

Hắn đang nghĩ tới đây thì phía trước truyền đến âm thanh cổ quái như là có vật khổng lồ đang đi dọc theo con đường quái dị này.

Mã Thiên Chính ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trên con đường quái dị phía trước có một chiếc xe quái lạ cực kỳ to lớn đang chạy đến, xe dài đến ba trượng, tạo hình quái lạ, không có trâu ngựa kéo, cũng không biết nó dựa vào đâu mà có thể di chuyển được.

Trên xe thế mà còn chở đẩy một xe nông dân, có người còn thò cả cuốc từ trong cửa sổ xe ra ngoài.

Trên xe còn có mấy lão nông đang hát dân dao: "Ta làm ruộng, uống canh loãng, ta làm ngói, ở nhà tranh. Ta dệt vải, không quần áo...

Sau đó người cả xe đều cười ha hả: "Bài hát này không đúng, đây là chuyện trước khi Thiên Tôn tới, sau khi Thiên Tôn tới đây chúng ta cũng có đồ ăn ngon, cũng có nhà ở, còn có quần áo đẹp."

"Ha ha ha ha!"

Mã Thiên Chính thấy cảnh này tức thì cằm muốn rớt xuống, vội vàng đưa tay ra, hướng về chiếc xe kia cố sức vung vẩy: "Dừng lại dừng... dừng lai " Hai người tài xế mới lái xe lập tức hoảng sợ: "Giữa đường phía trước có người! Giảm tốc độ, phanh lại."

Tài xế phụ trách động lực vội vàng kéo mành che nắng lên, tài xế phụ trách tay lái cũng vội vàng phanh xe lại, nhưng dù vậy, xe cũng chạy về phía trước một đoạn xa mới dừng lại, miễn cưỡng dừng lại trước mặt Mã Thiên Chính.

Hai tài xế mới sợ toát cả mồ hôi, thò đầu ra cửa sổ, nổi giận mắng: "Đạo sĩ nhà ngươi làm cái gì vậy? Nhìn thấy chiếc xe lớn như vậy chạy tới, ngươi không biết trốn qua một bên à? Thiếu chút nữa không ngừng được rồi."

Thật ra Mã Thiên Chính cũng bị chiếc xe vọt tới trước mặt làm cho sợ hãi, hơi đờ ra: "Bần đạo... còn tưởng rằng các ngươi có thể dừng lại một cách thoải mái."

"Xe lớn như vậy, nói dừng là dừng sao?" Hai tài xế mới tức giận mắng: "Cho dù là xe ngựa nho nhỏ, cũng không có khả năng vừa ghìm cương ngựa là dừng lại ngay lập tức, ngươi bình thường thấy xe ngựa ở trên đường không né đi sao?"

Nếu Mã Thiên Chính trên đường nhìn thấy xe ngựa, xe bò, xe lừa, thật sự phải trốn gấp rồi, bởi vì hắn biết súc sinh không dễ khống chế, kết quả của việc không tránh có khả năng là bị súc sinh giẫm lên mặt, nhưng chiếc xe trước mắt này không có súc sinh kéo a, hắn vốn xem không hiểu, cho nên...

Hắn xưa nay không tranh với người, tính tình rất tốt, liền chắp tay xin lỗi: "Là bần đạo không đúng."

Hai tên tài xế mới thấy đối phương xin lỗi trước, ngược lại có chút luống cuống, dù sao đối phương là người xuất gia cơ mà, thời đại này người là không nguyện ý đắc tội với người xuất gia, cũng vội vàng nói lời xin lỗi: "Là chúng tôi không thấy ngươi sớm hơn, đạo trưởng, xin lỗi nhé."

Mã Thiên Chính thì không sao cả, hắn ta chuyển giọng: "Các vị hương thân, chiếc xe này của các người là sao? Không có trâu ngựa kéo thì có thể chạy nhanh như vậy sao?"

Câu hỏi này của hắn khiến các hương thân trên xe nở nụ cười.

"Đây là xe của Mão Nhật Tinh Quan, là Thiên Tôn cho chúng tôi mượn sử dụng."

"Cái gì?" Mã Thiên Chính có chút hoài nghỉ lỗ tai của mình xảy ra vấn đề: "Xe của Mão Nhật Tinh Quan?

"Đúng a!" Một tên tài xế nói: "Trước kia chúng tôi cũng không biết
Bình Luận (0)
Comment