Xe di chuyển, thực sự đã di chuyển.
Mã Thiên Chính mắt mở trừng trừng nhìn tấm mành càng lúc càng mở ra, xe chạy càng lúc càng nhanh.
Ánh mặt trời chiếu càng lớn, nó lại chạy càng nhanh sao?
Gạt ta, đây nhất định là đang gạt ta!
Mã Thiên Chính hét lớn một tiếng: "Kéo lên!"
Hắn đây là chỉ huy bậy điển hình, nhưng tài xế mới khi học lái xe thường xuyên bị Trịnh Đại Ngưu hét lớn tiếng "kéo lên", lại tạo thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe được hai chữ "kéo lên", cũng bất kể là ai hét, nhanh chóng kéo rèm lên.
Động lực trên xe lập tức bắt đầu yếu dần, chỉ dựa vào quán tính trượt đi, sau đó ngừng lại.
Tài xế khống chế tay lái quay đầu lại: "Này, làm cái gì vậy?"
Tài xế khống chế mành che nắng ngượng ngùng nói: "Đạo sĩ này đột nhiên hô to kéo lên, ta còn tưởng rằng là Đại Ngưu, kéo lên thật."
Mọi người đồng thời trừng mắt nhìn Mã Thiên Chính.
Mã Thiên Chính vẫn đang thò đầu ra ngoài cửa sổ, còn nghẹo cổ nhìn mành che nắng trên đỉnh xe, vẻ mặt khiếp sợ không dám tin: "Thật, kéo rèm lên thì không thể di chuyển, đúng là như vậy."
"Người bên ngoài tới đúng là không có kiến thức." Các thôn dân lắc đầu.
Trước kia là người bên ngoài cảm thấy bọn họ không có kiến thức, hiện tại biến thành bọn họ cảm thấy người bên ngoài không có kiến thức.
Tài xế lại kéo xuống mành che nắng, chiếc xe lại khởi động, dọc theo đường xi măng đi về phía trước.
Cũng không lâu lắm, đã đến thôn Vương gia.
Các thôn dân nhảy xuống xe chuẩn bị làm việc, hai tên tài xế vẫy vẫy tay với đám thôn dân: "Một canh giờ sau chúng tôi sẽ tới đón mọi người."
Các thôn dân cũng phất tay: "Được, một canh giờ đủ rồi."
Chiếc xe xoay một vòng trên cái sân xi măng quay đầu lại, Mã Thiên Chính còn ngờ nghệch ngồi trên xe không đi xuống.
Hai thôn dân nói: "Đạo trưởng, ông không xuống xe à?"
Mã Thiên Chính chỉ vào mặt đất màu mỡ bên ngoài, xung quanh thôn mọc đầy cỏ dại, cây cối đã mọc ra lá non, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thôn này của các ngươi là sao? Vì sao xanh ngát như thế?"
Hai thôn dân cười khà khà: "Đó là bởi vì Thiên Tôn mời Long vương gia tới, ban mưa cho thôn ta."
"Long vương gia?"
Mã Thiên Chính kinh hãi, vốn dĩ Mão Nhật Tinh Quan vừa nãy còn chưa khôi phục tinh thần, giờ lại có Long Vương gia?
Gạt ta! Chắc chắn bọn họ gạt ta!
Hai tên tài xế làm ra vẻ thần bí bí nói: "Thánh nữ đại nhân nói, thật ra Long Vương gia không muốn tới chỗ chúng tôi làm mưa, thế nhưng, Thiên Tôn dùng một tay tóm cổ Long Vương, xách ông ấy tới thôn chúng tôi để làm mưa, Long Vương gia căn bản không dám phản kháng, bị Thiên Tôn xách trong tay cứ như một con rắn nhỏ, ngoan ngoãn nghe lệnh. Ài, đáng tiếc chúng tôi không nhìn thấy, chỉ có một mình thánh nữ có thể thấy Thiên Tôn hiển linh."
Mã Thiên Chính: Gạt ta! Nhất định là bọn họ gạt ta!
"Này, đạo trưởng, nếu ông không xuống xe, chúng tôi phải về thôn Cao gia à."
Mã Thiên Chính: "Bần đạo có thể tiếp tục ngồi xe của các ngươi, đi thôn Cao gia không?"
"Đương nhiên có thể!" Hai vị tài xế mới cười ra tiếng: "Ngồi yên nhé, đừng có mà đưa đầu ra cửa sổ xe nữa, hại chúng tôi phải lái xe cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ cây ven đường đụng bay đầu của ông."
Mã Thiên Chính rút đầu lại, không xoay nữa, cứ xoay mãi cũng thấy mỏi, cổ cũng sắp không chịu nổi rồi.
Xe quay đầu xong, chạy về hướng thôn Cao gia.
Mã Thiên Chính tâm tư bay đâu đâu, sự chú ý hoàn toàn không thể tập trung, trong đầu chỉ suy nghĩ miên man.
Từ nhỏ học đạo, đã bốn mươi năm trôi qua, nhưng chưa từng gặp qua thần tiên hiển linh, khi còn trẻ đạo tâm coi như kiên định, nhưng theo tuổi tác lớn dần, hắn đã càng ngày càng không tin thần tiên thật sự tồn tại, nhưng mà hôm nay...
Ngày hôm nay! Đạo tâm! Đạo tâm đã lâu không có kia lại bắt đầu sống lại.
Xe nhanh chóng đi tới bên ngoài thôn Cao gia, tài xế kiểm soát phương hướng nở nụ cười: "Mau nhìn, Long vương gia kìa! Đạo trưởng, vận khí của ông không tệ, Thiên Tôn lại bắt Long vương gia tới làm mưa rồi."
Những lời này đã dọa cho Mã Thiên Chính run rẩy, trong nháy mắt bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man, hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, nhìn về phía khoảng không phía trước. Một đám mây thấp, đang lơ lửng trên đồng ruộng của thôn Cao Gia, một cái đầu rồng cực lớn đang từ trong mây chui ra, há cái miệng to tướng, phun ra tia nước xuống phía dưới.
"Thật sự có Long Vương gia!"
Mã Thiên Chính điên cuồng hét lên: "Thật sự có Long Vương gia. Bần đạo đã tận mắt nhìn thấy. Bốn mươi năm a, suốt bốn mươi năm."
Hắn bắt đầu gào khóc: "Đạo tâm của bần đạo đã bắt đầu dao động rồi, bần đạo thiếu chút nữa đã không tin thần tiên thật sự tồn tại, nửa đêm nghĩ về, bần đạo thường hoài nghi sở học suốt đời mình, thiếu chút nữa trở thành tục nhân ly kinh bạn đạo, cuối cùng... Cuối cùng để cho bần đạo thấy được tiên nhan rồi."
Lúc này Lý Đạo Huyền đang bưng một bát bún thịt dê Hợp Xuyên, miệng húp sùm sụp. Lúc làm mưa, tầm nhìn của y tất nhiên sẽ ở chỗ này, bởi vì nơi nào không có tầm nhìn sẽ không làm mưa được.
Vừa đưa một sợi bún siêu dài vào miệng, đã nhìn thấy Xe Mặt Trời công cộng trở về. Tiếp theo từ trên xe một đạo sĩ mặc đạo bào nhảy xuống, tay cầm phất trần, vừa gào khóc vừa chạy tới nơi có mưa rơi.
"Ồ?"
Lý Đạo Huyền: "Lại thêm người tí hon bên ngoài, còn là một đạo sĩ."
Thật ra Minh triều rất nhiều người đọc sách thích mặc đạo bào, thấy người mặc đạo bào không nhất định là đạo sĩ, nhưng người trước mắt này lại không quá giống với phong cách của người đọc sách. Chẳng những hắn mặc đạo bào, còn mang giày đa nhĩ ma, tóc tết đạo kế, trên tay cầm phất trần, trên lưng còn có một bát quái đồ rách nát, đúng rồi, trên lưng còn đeo một thanh Thanh Phong Kiếm dài ba thước, nhìn một cái là ra ngay đạo sĩ, hơn nữa là loại đạo sĩ tha phương, dấu chân trải rộng đại giang nam bắc.
Bình thường có người tí hon bên ngoài tới, Lý Đạo Huyền cũng sẽ không lập tức giao tiếp liền với người tí hon, mà trước tiên quan sát, từ từ nhìn rõ ràng phẩm tính, đặc sắc của họ, suy nghĩ xem có "hiển linh" hay không.
Nhưng nếu người đến là đạo sĩ thì tình huống lại không giống vậy.
Hắc, chức nghiệp này!
Thần côn đụng phải "chân thần", kết quả sẽ như thế nào?
Tâm đùa nghịch của Lý Đạo Huyền lập tức nảy sinh, phải chơi đùa với hắn.
Nhìn thấy đạo sĩ kia muốn chạy đến ngay phía dưới "Long Vương Gia", Lý Đạo Huyền đột nhiên tắt đi máy xông khí dung, rút đầu rồng ra khỏi hộp.
Mã Thiên Chính đang chạy, lại thấy mưa đột nhiên ngừng rơi, đầu rồng đột nhiên rụt về trong mây, biến mất không thấy đâu.
"Ơ kìa?"
Mã Thiên Chính sửng sốt: Sao ta vừa tới Long Vương gia đã đi rồi?
Lý Đạo Huyền lấy từ trên giá đồ chơi của mình một cái mô hình "Na Tra", rồi thò vào trong hộp, dừng lại ở vị trí vừa mới tiến vào hộp, sau đó lắc lư ở giữa không trung...
Mã Thiên Chính: "Na Tra tam thái tử! A a, bay nhanh thật! Nhanh thật!"
Soạt, Na Tra tam thái tử bay một vòng rồi biến mất không thấy, lại bị Lý Đạo Huyền lấy ra khỏi hộp.
Mã Thiên Chính ngẩn ra trọn vẹn năm giây, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra: "Long Vương nhìn thấy Na Tra đến, sợ chịu đòn, cho nên chạy trốn rồi."