Mã Thiên Chính còn chưa tỉnh hồn, Lý Đạo Huyền lại cầm lấy một mô hình, Tôn Ngộ Không phiên bản Chí Tôn Bảo rồi thò vào trong hộp, xoẹt qua một cái.
Mã Thiên Chính: "! !"
Lý Đạo Huyền lại cầm lấy một con khủng long nhựa, thò vào trong hộp, xẹt qua một cái.
Mã Thiên Chính: "! !"
Lý Đạo Huyền lại cầm lấy yêu tinh tôm hùm trong phim Ultraman, thò vào trong hộp, xẹt qua một cái.
Lần này, Mã Thiên Chính cảm thấy toàn thân bứt rứt.
Trên trời đã xảy ra chuyện gì?
Cái này...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Các lộ thần tiên cùng các loại yêu quái kỳ quái bay loạn trên trời.
Mã Thiên Chính lập tức kinh hoảng: "Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, không khéo bọn họ đánh tới đánh lui, sẽ hạ xuống mặt đất, xung quanh thôn nhất định sinh linh đồ thán."
Mã Thiên Chính gân cổ rống lên: "Mọi người chạy mau, trên trời thần tiên yêu quái đánh nhau rồi, mọi người chạy mau đi."
Các thôn dân Cao gia đang làm việc của mình, tất cả mọi người đều rất bận rộn, đâu có rảnh rỗi như Mã Thiên Chính nhìn chằm chằm lên bầu trời, vừa rồi trên bầu trời hết thứ này thứ kia bay qua, bọn họ đều cúi đầu làm việc, Lý Đạo Huyền lại xẹt qua rất nhanh, cho nên các thôn dân cũng không thấy được những thứ cổ quái kia.
Nghe Mã Thiên Chính rống lên như vậy, tất cả mọi người đều quay đầu lại, dùng ánh mắt cổ quái liếc hắn một cái, sau đó quay đi không nhìn nữa, trên trời có Thiên Tôn mà, đám mây thấp trên cao sáu bảy mươi trượng đó là đại biểu tiêu chí của Thiên Tôn, nào có thần tiên yêu quái đánh nhau? toàn nói bừa thôi!
Mã Thiên Chính: "Vì sao không ai sợ hãi? Các ngươi không sợ chết sao?"
Vẫn không ai để ý tới hắn.
Lý Đạo Huyền cười sằng sặc, nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Mã Thiên Chính y liền buồn cười, thừa dịp các thôn dân cúi đầu xuống, y lại cầm lấy tượng Đạo Huyền Thiên Tôn 1 mi-li-mét mà các thợ điêu khắc làm cho mình, thò vào trong hộp, nhanh chóng xẹt qua một cái trong một sơn cốc nhỏ ngoài thôn.
Pho tượng của y điêu khắc rất đẹp, độ anh tuấn tăng 32%, độ uy nghiêm tăng 3200%, trên người mặc đạo bào, tiên phong đạo cốt, xẹt qua trên bầu trời rồi bay đi, chỉ là nó hơi nhỏ, ở trên cao hơn mười trượng Mã Thiên Chính thấy không rõ ràng cho lắm...
Mã Thiên Chính giật nảy mình: "Có một vị tiên nhân bay qua."
Hắn cất bước đuổi theo hướng tiên nhân bay đi...
Rất nhanh, hắn chạy ra ngoài thôn, đi tới một sơn cốc vắng vẻ.
Đột nhiên nghe được trên bầu trời có tiếng sấm nổ vang, hình như có thứ gì đó đang hạ xuống,"Ầm" một tiếng, một con yêu tinh tôm hùm khổng lồ rơi xuống trước mặt hắn, mở ra hai cái kìm lớn, cực kỳ khủng bố.
Mã Thiên Chính bị dọa nhảy dựng lên ba cái, muốn chạy trốn, thế nhưng con yêu tinh tôm hùm kia đã bay tới, tốc độ cực nhanh, hai chân hắn vốn không thể chạy nhanh như vậy được.
Đầu của tôm hùm đung đưa, càng lúc càng áp sát hắn, cái miệng còn mở ra khép lại, cái kìm mở ra đóng lại, hai mắt còn lấp loé hồng quang.
Mã Thiên Chính sợ tới mức hồn bất phụ thể, đột nhiên nhớ tới mình là đạo sĩ, xoát một cái rút Thanh Phong kiếm ba thước trên lưng ra, làm đạo sĩ đã bốn mươi năm rồi, căn bản không cần nghĩ nhiều, dựa vào phản xạ có điều kiện là có thể sử ra đạo thuật hàng yêu trừ ma, kiếm quyết niết xong, lớn tiếng quát: "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh..."
Cheng!
Kìm của yêu quái tôm hùm đập vào thân kiếm của hắn, một luồng sức mạnh cực lớn vọt tới, trường kiếm của Mã Thiên Chính tuột tay bay ra ngoài, đạo thuật chẳng có lấy một chút tác dụng gì cả.
A a a a! Bần đạo xong rồi!
Mã Thiên Chính kêu thảm một tiếng, thầm nghĩ chết chắc.
Lý Đạo Huyền thấy hắn sợ tới tái cả mặt, cũng cảm thấy đã chơi đủ rồi, vừa rồi dùng kìm của tôm hùm đánh bay trường kiếm trên tay người tí hon, cũng là vô cùng mạo hiểm, thiếu chút nữa đã húc chết hắn. Nếu lặp lại lần nữa, chưa chắc mình đã làm được chính xác như vậy, vẫn là thu tay lại thôi.
Y cầm lấy một cái ly thủy tinh chụp xuống Mã Thiên Chính.
Mã Thiên Chính còn tưởng rằng sắp bị yêu quái tôm hùm kẹp chết, lại đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đang từ bốn phương tám hướng rơi xuống mình, ầm một tiếng, nhưng lại không nhìn thấy gì.
Hắn tập trung nhìn kỹ, lúc này mới nhìn ra, mình bị một vách tường trong suốt vây vào giữa.
Đây là thứ gì?
Bảo vệ ta ở bên trong?
Tôm hùm ở bên ngoài vách tường trong suốt lượn hai vòng, dường như không có cửa đi vào, còn dùng cái đầu to tướng đập vào vách tường trong suốt hai cái, làm cả vách tường chấn động vang lên âm thanh chói tai, Mã Thiên Chính bịt tai, đau khổ chống đỡ.
Cũng may tôm hùm kia dù sao cũng không phá được vách tường trong suốt, chỉ có thể ngửa đầu bay lên, trong nháy mắt biến mất trong tầng mây.
Mã Thiên Chính lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hiểu rồi, bức tường không nhìn thấy vừa nãy là pháp bảo mà thần tiên trên trời hạ xuống, dùng để cứu ta.
Vị thần tiên nào cứu ta? Vừa rồi lần lượt nhìn thấy Long Vương gia, Na Tra tam thái tử, Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không, còn có một thần tiên không biết tên, là bọn họ cứu ta sao?
Đưa tay sờ sờ bên này, sờ sờ bên kia, tất cả đều là vách tường lạnh lẽo cứng rắn trong suốt, hoàn toàn không cách nào đột phá.
Muốn ra ngoài, nhưng không thể ra ngoài được!
Không xong, bị nhốt bên trong pháp bảo kỳ quái này rồi, hơn nữa nơi đây còn là một sơn cốc hẻo lánh, thậm chí không ai biết ta bị nhốt, không ai có thể tới cứu ta.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi bay tới, thật sự là bay tới, lơ lửng giữa không trung, từ từ bay tới, nhìn phương hướng nàng bay tới, hẳn là thôn trang lúc nãy.
Bay đến bên ngoài bức tường trong suốt không nhìn thấy, thiếu nữ chậm rãi đáp xuống, lúc sắp đến mặt đất còn nhảy một cái, tựa hồ từ phía trên cái gì không nhìn thấy nhảy xuống, đáp xuống đất vững vàng.
Sau đó đứng ở bên ngoài vách tường nhìn không thấy, cùng Mã Thiên Chính cách tường nhìn nhau.
Thiếu nữ ăn mặc cũng không hoa lệ, nhưng mà rất sạch sẽ gọn gàng, làm cho người ta có loại cảm giác đoan trang.
Tiếp theo, nàng vươn tay ra, gõ nhè nhẹ vào vách tường trong suốt, giống như gõ cửa, vách tường thủy tinh bay lên, bay vào trong tầng mây, biến mất không thấy gì nữa.
Tiếp đó thiếu nữ lên tiếng: "Đạo Huyền Thiên Tôn cứu mạng ông, đạo sĩ ông còn ngây ngốc đứng đó, còn không cảm tạ Thiên Tôn?"
Trong đầu Mã Thiên Chính nhanh chóng xoay tròn, nhớ lại lời hai tên tài xế nói qua, thân phận nữ nhân trước mắt đã có rồi: "Thánh nữ?"
Cao Nhất Diệp làm bộ mặt đoan trang: "Ừm!"
Nếu bình thường Mã Thiên Chính đụng phải một người tự xưng thánh nữ, vậy khẳng định sẽ coi thành mặt hàng như Bạch Liên thánh nữ, trực tiếp cười nhạt, nhưng trải qua sự kiện liên tiếp vừa rồi, đầu óc đã rơi vào trạng thái điên cuồng, bèn hướng về Cao Nhất Diệp hành đại lễ một cái: "Thánh nữ thí chủ, xin chỉ điểm bần đạo một chút, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đạo tâm của bần đạo đang rối rắm quá."
Vừa rồi Cao Nhất Diệp nhận được mệnh lệnh của Thiên Tôn, muốn nàng làm ra vẻ đoan trang trước, cho nên bây giờ nàng cố gắng làm ra vẻ mặt thản nhiên: "Chuyện xảy ra vừa rồi, phàm nhân xem không hiểu thì cũng thôi đi, ông thân là đạo sĩ, thế mà cũng không hiểu? Ông tu đạo gì?"