Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 175 - Chương 175: Đây Rõ Ràng Là Tập Tranh

Chương 175: Đây rõ ràng là tập tranh Chương 175: Đây rõ ràng là tập tranh

Tháng ba, xuân về vạn vật hồi sinh, là mùa gieo trồng tốt, ngoại trừ ông trời không thưởng mưa, tất cả đều rất hoàn mỹ.

May mắn chính là ông trời không thưởng mưa, Thiên Tôn lại ban thưởng.

Cao Nhất Diệp lén lút nói cho các thôn dân, Thiên Tôn lại lấy tay túm cổ Long Vương gia, bắt nó tới làm mưa.

Các thôn dân của thôn Vương gia bắt đầu gieo trồng cây cao lương.

Lúc này Lý Đạo Huyền mới hiểu rõ bình thường trong năm, những nông dân trong các thôn trang phụ cận là sinh sống như thế nào, thì ra bình thường bọn họ sẽ gieo trồng cao lương vào tháng ba, thu hoạch vào mùa thu, sau đó gieo trồng lúa mì vào tháng chín, lại từ tháng năm tới tháng sáu năm sau thu hoạch lúa mì.

Thu hoạch lúa mì phải chậm, thời gian gieo trồng cao lương sẽ chậm lại đến tháng sáu...

Các nông dân có tiết tấu của mình, không ngừng điều chỉnh thời gian để trồng cây nông nghiệp thích hợp nhất.

Việc này nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp cũng rất phức tạp, dù sao đối với đứa trẻ nông thôn mà nói thì đơn giản như ăn cơm uống nước, đối với những đứa trẻ lớn lên trong thành phố như Lý Đạo Huyền mà nói thì nhìn chằm chằm cũng chưa hẳn hiểu được.

Xem không hiểu thì cười ngây ngô, cười ngây ngô theo các người tí hon là được.

Vết thương của Hình Hồng Lang cũng khỏi hẳn rồi, cũng giống như Lý Đạo Huyền dự đoán, huyện Hợp Dương có tặc náo loạn, Hình Hồng Lang sẽ không theo hướng đông về Sơn Tây buôn bán được nữa, nàng đành phải đi tới phủ Tây An.

Cao Sơ Ngũ tiễn nàng đến đầu thôn, nhưng không dám nói nhiều, hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác áy náy "thừa dịp nàng bị thương đánh nàng", tạm thời còn chưa thoát ra được.

Chuyện này khiến Thiên Tôn hóng chuyện gần đây không có chuyện gì mà hóng, khá phiền muộn.

Nhưng mà thôi bỏ đi, sau này Hình Hồng Lang sẽ thường xuyên lấy thôn Cao gia làm trung tâm mà hoạt động, ra ngoài một vòng sẽ trở về, câu chuyện tình yêu này vẫn còn xem được.

Những ngày gần đây ở thôn Cao gia nhiều thêm một kẻ rất thu hút, Mã Thiên Chính.

Vị đạo trưởng này mỗi ngày đều lang thang trong thôn.

Hắn cũng không tìm việc làm, mỗi ngày chỉ lĩnh lương thực cứu tế, sau đó ở trong thôn ngó ngược ngó xuôi, trọng điểm là các loại "thần vật".

Ví dụ Xe Mặt Trời, thứ này mỗi ngày đạo trưởng đều nghiên cứu, nhưng lấy tri thức dự trữ của hắn thì dù nghiên cứu thế nào cũng đều cho rằng đây là xe của Mão Nhật Tinh Quan, không sai được.

Hắn còn nghiên cứu hạt gạo trắng khổng lồ to bằng cái thớt, kết quả nghiên cứu không thể nghi ngờ là gạo thần của Tiên Giới.

Thế nhưng, sau khi nghiên cứu xong "gạo thần tiên giới", tên này đột nhiên có ý tưởng mới.

Lý Đạo Huyền nhìn thấy hắn kéo lại một vị thôn dân cũ của thôn Cao gia, là một trong 42 người lúc đầu, Cao Tịch Bát, sở trường là làm bình gốm, kiêm chức lính gác tuần tra trên tường thành, thường hay cầm một cây cung ở trên đầu thành lượn tới lượn lui, lúc trước lần đầu tiên Bát Địa Thỏ đi tới thôn Cao gia, chính là Cao Tịch Bát chào hỏi.

Đúng rồi, lần đầu tiên Hình Hồng Lang đến thôn Cao gia cũng là Cao Tịch Bát đón tiếp.

Hắn ta là một người hướng ngoại điển hình!

Hôm nay không đến phiên Cao Tịch Bát làm việc, mà là ở nhà nằm ườn nghỉ ngơi, kết quả bị Mã Thiên Chính quấn lấy. Dù sao Mã Thiên Chính cũng càng thích nói chuyện với người hướng ngoại hơn, không thích nói chuyện với người hướng nội.

Mã Thiên Chính nói: "Thí chủ, trước kia các ngươi làm sao ăn được gạo thần tiên giới? Một hạt gạo lớn như thế, các ngươi cũng không thể đem cả hạt gạo mà nấu đúng không?"

Cao Tịch Bát cười ngây ngô: "Đương nhiên là đục nó ra, đục ra một ít, đổ vào nước nấu thành cháo."

Mã Thiên Chính đau đớn vô cùng nói: "Đúng là phung phí của trời, thần vật như thế sao có thể ăn qua loa được?"

Cao Tịch Bát ngạc nhiên nói: "Vậy ông nói phải làm như thế nào?"

Mã Thiên Chính: "Lúc bần đạo du lịch phía nam, may mắn biết được một loại phương pháp xử lý gạo, người phía nam sẽ ngâm gạo, chưng lên sau đó ép thành sợi, cuối cùng chế thành một loại thức ăn gọi là bún. Phương pháp này rất thích hợp dùng ở trên gạo thần hạt lớn, thôi thì bần đạo dạy ngươi phương pháp này đi."

Cao Tịch Bát cũng hứng thú, đi theo Mã Thiên Chính học làm.

Lý Đạo Huyền cũng buồn cười: Làm bún gạo à? Cũng hay đấy, ta chỉ biết đặt mua bún gạo bên ngoài thôi, nhưng lại không biết cách làm, vừa hay có thể xem.

Kết quả công đoạn đầu tiên rửa gạo ngâm gạo rất mất thời gian, Lý Đạo Huyền không muốn nhìn hình ảnh động, quay đầu nhìn nơi khác, liền quên mất chuyện bên này.

Mấy ngày sau...

Trên con phố thương nghiệp của thôn Cao Gia, cửa hàng đầu tiên đã được khai trương.

Nhà sách!

Do Tam Thập Nhị tự mình đứng ra làm chưởng quỹ tạm thời, còn thuê hai tiểu nhị tới giúp đỡ, giăng vải đỏ, chuẩn bị long trọng khai trương.

Nhà sách vừa mở ra, các thôn dân trong thôn Cao Gia liền vui vẻ.

Đây là nơi nào?

Nơi mù chữ tập trung, đừng thấy đã có quy mô hơn một ngàn người, người biết chữ lại chưa đến một trăm người. Ở những nơi thế này mở nhà sách, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu chuyện để bàn tán?

Các thôn dân không rõ ràng.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ chạy tới xem náo nhiệt.

Ngày nhà sách khai trương, ngoài cửa tất cả đều là quần chúng vây xem, trong ba tầng ngoài ba tầng, 42 người bản địa của thôn Cao Gia hầu như đều đến đông đủ, di dân của thôn Vương gia, thôn Trịnh gia, thôn Chủng gia thôn cũng đến, còn có người của thôn làm công cũng đến một số lượng lớn.

Tất cả mọi người đều đang châu đầu ghé tai: "Nhà sách này mở không được mấy ngày sẽ đóng cửa thôi?"

"Chỉ có mấy người đọc sách và mười mấy đứa nhóc biết chữ thôi, nhưng sách của bọn trẻ đều là do Thiên Tôn phát, bọn nó căn bản không cần mua sách a."

"Rốt cuộc Tam quản sự đang chơi trò gì vậy?"

Trong tiếng nghị luận, Vương tiên sinh lại đứng ra, Vương tiên sinh dáng người gầy yếu bình thường ít xuất hiện, hầu như không bước chân ra "Giếng Học", trừ dạy bọn trẻ đọc sách biết chữ, thời gian khác đều đọc sách.

Vì vậy mọi người thường quên luôn sự tồn tại của hắn, không ngờ hôm nay Vương tiên sinh lại thay đổi vẻ điệu thấp như lúc bình thường, đứng ở hàng đầu, vung tay lên với đám người đang nghị luận, lớn tiếng nói: "Tất cả im miệng."

Mọi người vẫn rất tôn kính người đọc sách, bị hắn quát lên, lập tức ngừng nghị luận, dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.

Vương tiên sinh: "Các ngươi không xem được sách, thì coi nhà sách là trò cười sao? Hừ! Không có sách, sẽ không có truyền thừa văn hóa, thiên hạ này sẽ hỏng. Tam quản sự mở nhà sách, chính là 'vi vãng thánh kế tuyệt học ', tại hạ nhất định toàn lực ủng hộ. Lát nữa nhà sách mở ra, tại hạ phải là người đầu tiên đi vào mua sách, muốn tận chút sức lực yếu ớt cho nhà sách, tuyệt đối không thể để nó đóng cửa."

Mọi người nghe hắn nói như vậy, cũng trở nên cung kính hơn, thật sự không dám nói xấu nhà sách nữa.

Chỉ thấy cửa lớn của nhà sách mở ra, Tam Thập Nhị mỉm cười đi ra, lớn tiếng nói: "Giờ lành đã đến, ta tuyên bố, nhà sách thôn Cao Gia chính thức khai trương, ta muốn ở trong này, long trọng đưa ra, quyển sách đầu tiên do nhà sách in ấn..."

Mọi người hoan hô!

Vương tiên sinh vạn phần kích động: "Là sách hay gì? Tại hạ đặt trước một bộ."

Tam Thập Nhị hai tay giơ lên một quyển sách, bìa sách màu lam, bên trên còn in một võ tướng cưỡi ngựa hoành thương, bên cạnh có khắc một hàng chữ, cũng chính là tên sách.

Dân chúng không biết chữ, nhìn quyển sách mà đực mặt ra.

Vương tiên sinh nhìn một cái liền nhận ra tên sách: "[Bích Huyết Thanh Thiên Dương Gia Tướng], sách hay, sách hay a!"

Hắn vừa dứt lời, Tam Thập Nhị hướng về mọi người, mở ra trang đầu tiên.

Không có chữ, không có một chữ nào, chỉ có một bức tranh, tiếp theo lật một trang, lại là một bức tranh, lại lật một trang, vẫn là một bức tranh.

Vương tiên sinh thật sự là hoang mang.

Dân chúng: "Oa, xem hiểu rồi, Dương Gia Tướng đang giết Liêu binh, sách hay nè."

Vương tiên sinh: "A a a, đây không phải là sách, đây rõ ràng là tập tranh."

Bình Luận (0)
Comment