Tập tranh rực rỡ muôn màu, những tranh vẽ này vô cùng tinh xảo, in ấn chất lượng rất cao, thậm chí có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật.
Vương tiên sinh kỳ thật cũng thích tranh vẽ, nhưng hắn chỉ thích những quyển sách tinh xảo tuyệt luân, có thể xưng là nghệ thuật.
Nhưng Tam Thập Nhị giơ ở trong tay là cái quỷ gì vậy, chất lượng in ấn có thể coi là thấp kém, cũng không có gì đặc biệt, tất cả đều là vẽ trắng đen, hình ảnh cũng thiếu hụt cảm giác ưu mỹ, vừa nhìn đã biết không phải danh tác của đại sư.
Tranh vẽ này quả thực chính là tiêu chuẩn của trẻ con vẽ xấu.
Thế này mà cũng lấy ra bán à?
Vương tiên sinh tức giận không thôi, vừa rồi còn nói muốn mua một quyển sách ủng hộ, hiện tại tức giận đến râu mép dựng ngược lên.
Nhưng, hắn không thích, các thôn dân bên cạnh lại thích.
"Tập tranh vẽ này là đang kể chuyện xưa đấy."
"Đúng nha, mỗi một trang hình ảnh đều liên tục, ta nhìn một cái là hiểu ngay."
Một thợ thủ công đã từng nghe kịch trong huyện thành nói: "Bên cạnh có ba chữ, ta đoán được, đó là viết Dương Lục Lang đúng không?"
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Đúng vậy, Dương Lục Lang."
Thợ thủ công vui mừng: "Ha ha ha ha, không ngờ ta cũng có ngày biết chữ. Ta vừa nhìn bức họa là biết ba chữ này là Dương Lục Lang. Ta đã nghe qua vở kịch này, đây là vẽ câu chuyện của Dương Lục Lang."
Các thôn dân khá vui vẻ: "Sách này lạ quá nhỉ."
"Sách này thật thú vị."
"Rầm!" Một nắm tiền đồng được ném lên quầy, mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra người ném tiền là lão thôn trưởng thôn Cao Gia, một lão nhân mù chữ tiêu chuẩn dựa vào bán sô cô la phát tài.
Một người cả đời chưa biết "sách" là gì, hiện tại xuất thủ lại rất hào phóng: "Ta muốn mua một quyển, ha ha, ta muốn mua về từ từ đọc."
Lão thôn trưởng coi như mở hàng, một đám thôn dân của thôn Cao gia lần lượt móc hầu bao.
Một sấp tranh vẽ trông bình thường, đảo mắt đã bán hơn chục quyển.
Vương tiên sinh vẻ mặt ngơ ngác, sách nghiêm chỉnh thì họ không mua, tranh vẽ thấp kém thì các ngươi lại tranh nhau mua.
Tam Thập Nhị đi tới trước mặt hắn, vỗ vỗ vai hắn: "Vương tiên sinh, không mua một quyển sao?"
Vương tiên sinh lắc đầu như trống bỏi: "Không cần không cần! Ta chỉ cần tập tranh vẽ tinh xảo đẹp đẽ, không cần loại tranh trắng đen in bừa bãi này."
Tam Thập Nhị cười nói: "Vương tiên sinh còn chưa phát hiện ư? Những tập tranh vẽ tinh xảo thì không có tình tiết gì, mà bộ 'truyện tranh' trong tay ta lại có tình tiết, còn là kể chuyện xưa."
Vương tiên sinh trầm mặc không nói nên lời.
Tam Thập Nhị: "Đối với dân chúng bình thường mà nói, chất lượng hình ảnh không quan trọng bằng câu chuyện hay."
Vương tiên sinh đột nhiên hiểu ra cái gì: "Ồ ồ? Cái này có lẽ... là một cách để một người chưa từng đọc sách cũng có thể học được cái gì đó."
Tam Thập Nhị thấy hắn lĩnh ngộ rồi, cũng không nói gì, cười đi vòng qua bên cạnh hắn, lớn tiếng nói: "Mọi người đừng vội, đây chỉ là quyển đầu tiên, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ còn in ấn quyển thứ hai, quyển thứ ba... Cho đến khi in hết nguyên bộ, chính là một câu chuyện [Dương Gia Tướng] hoàn chỉnh, người có kiên nhẫn có thể đợi in hết cả bộ rồi mua, người nôn nóng theo từng tập cũng được, đây gọi là [tùy theo nhu cầu]."
Thôn trưởng Cao Gia: "Theo từng tập! Tốc độ nhanh lên."
Cao Tam Oa ôm cánh tay mẹ vung vẩy: "Mẫu thân, con muốn một bộ, con muốn trọn bộ..."
Cao Tam Nương: "Mua mua mua, mẹ đã may vài bộ miên giáp cho thôn, nhà ta không thiếu tiền, mua mua, mua là được."
Cao Tam Oa mừng rỡ: "Mẫu thân tốt quá."
Bạch công tử thấy Cao Tam Oa vòi được rồi, cũng vội vàng xoay người nói với Bạch phu nhân: "Mẫu thân, hài nhi cũng muốn cái kia..."
"Bốp!" Bạch phu nhân lại vả cho Bạch công tử một cái: "[Dương Gia Tướng] bản văn tự con đã xem bao nhiêu lần rồi? Con còn muốn xem loại tranh tầm thường này à?"
Bạch công tử bụm mặt: "Cao Tam Oa cũng có..."
Bạch phu nhân liếc mắt nhìn: "Cao Tam Oa còn thường xuyên ăn măng xào thịt kia kìa, có phải con cũng muốn ăn luôn không?"
Bạch công tử chỉ vào mặt bị đánh cho đỏ lên: "Con dùng cái này coi như hoà với măng xào thịt của hắn rồi, nhưng truyện tranh [Dương Gia Tướng] này, hài nhi không có thứ gì khác có thể hoà được."
Bạch phu nhân cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên mồ hôi đổ như mưa, không xong rồi, ta vẫn âm thầm cười nhạo phương thức giáo dục bạo lực của Cao Tam Nương, hơi một tí là cho đứa trẻ một trận măng xào thịt, không nghĩ tới bản thân ta cũng dùng phương pháp tương tự đối với con, a a, đền bù cho con một chút đi: "Mua mua mua! Vi nương mua cho con."
Bạch công tử vui mừng: "Oa, mẫu thân đối xử với con tốt quá."
Lúc này, trong đám đông có một người lén lút đi đến bên cạnh Tam Thập Nhị, hạ thấp giọng: "Tam quản sự, có một loại sách, không biết ông có in được hay không?"
Tam Thập Nhị lấy làm lạ, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Bát Địa Thỏ. Kẻ này từ sau khi gia nhập dân đoàn, thu nhập cao hơn, y phục trên người cũng biến thành quần áo vải bông sạch sẽ, kiếm rỉ tổ truyền cũng được mài sáng bóng hơn, còn bỏ tiền thuê một tên lao động cải tạo rảnh rỗi giúp hắn làm vỏ kiếm. Hiện tại thoạt nhìn cũng rất ra gì.
Chỉ là, cái kiểu đặt vấn đề này của hắn không đúng a, lại ám muội như vậy, cảm giác không đúng.
Tam Thập Nhị lập tức hiểu ra điều gì, hạ giọng nói: "Ngươi muốn loại sách nào?"
Bát Địa Thỏ: "Cái loại này... ông hiểu mà."
Tam Thập Nhị cười hắc hắc, giọng nói lộ vẻ nam nhân mới hiểu: "Ta hiểu, xuân... cái gì... đồ, đúng không?"
Bát Địa Thỏ: "Phụt! Ông nói nhảm cái gì vậy? Bản thỏ gia là loại người không biết xấu hổ đó sao? Không phải cái loại sách vớ vẩn ông nói đó đâu."
Tam Thập Nhị tức khắc đỏ lựng mặt: "Ai da, không phải à? Vậy ngươi nói rõ sớm đi, rốt cuộc muốn cái gì?"
Bát Địa Thỏ thấp giọng nói: "Kiếm pháp bí tịch có không?"
Tam Thập Nhị tức giận nói: "Hai thứ này có cần mờ ám như vậy không? Ngươi cần gì phải nhỏ giọng, thần thần bí bí chạy tới nói cho ta, hại ta hiểu lầm ý của ngươi."
Bát Địa Thỏ: "Ta biết bí tịch sẽ không công khai bán ra, nếu không thì làm sao có thể gọi là bí tịch? Nó tất nhiên là bán lén lút rồi, cho nên ta mới lén lút hỏi."
Không thể nói đạo lý với con thỏ không nên thân này, Tam Thập Nhị lắc đầu: "Không có, không có, sao mà có được."
Bát Địa Thỏ thở dài một tiếng: "Ài, không có a? Trong nhà sách của ông đến cái này cũng không có, sớm muộn gì cũng phải đóng cửa."
Tam Thập Nhị giận dữ: "Cút! Cút ngay!"
Bát Địa Thỏ: "Ô kìa? Tại sao phải tức giận, buôn bán không thành, nhân nghĩa vẫn còn mà."
Tam Thập Nhị nổi giận: "Nói nhân nghĩa làm chó gì với người như ngươi, lải nhải một câu nữa, ta gọi Hòa giáo viên tới bắt ngươi làm thịt thỏ kho tàu bây giờ."
Bát Địa Thỏ giật nảy mình, trong thôn Cao gia hắn chỉ sợ có hai người, một người là thánh nữ đại nhân, người khác chính là Hòa giáo viên, vội vàng nhanh chân sủi mất, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở nơi xa.
Tam Thập Nhị dở khóc dở cười lắc đầu: "Cái thứ này! suốt ngày trong đầu nghĩ cái gì đâu không?"