Lý Đạo Huyền nhìn hết màn tấu hài của Bát Địa Thỏ, y chợt nhớ tới một việc, video "thuật chiến đấu quân đội" hơn 10 GB mà y xin được trên diễn đàn lịch sử quân sự, thật ra đã tải về xong từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để dạy cho các người tí hon.
Những ngày gần đây, Trình Húc vẫn chỉ dạy dân đoàn xếp đội ngũ, thương trận, nỏ, còn có đủ loại kiến thức cơ bản khi hành quân đánh trận như hạ trại, rảnh rỗi lại chỉ điểm cho mọi người Quan Trung Hồng Quyền.
Thành thật mà nói, lịch học đã rất dày đặc.
Mỗi ngày các binh sĩ dân đoàn đều huấn luyện đến mức mệt mỏi không chịu nổi, Lý Đạo Huyền thấy tình hình này, liền tạm thời gác lại thuật chiến đấu của quân đội, không lập tức đưa vào, chờ bọn họ xong hết căn bản mới đưa vào.
Nhưng mà nhìn bộ dáng "Cầu kỹ như khát" của Bát Địa Thỏ lại có chút xúc động.
Có lẽ, chỉ là ta cảm thấy bọn họ mệt, bản thân bọn họ không khéo còn muốn liều mạng học thêm vài thứ nữa.
Thôi thì cứ đưa vật này cho bọn họ, sau đó để cho họ tự mình quyết định xem có luyện tập hay không.
Sợ mệt thì không luyện, không sợ mệt thì luyện thôi, tự mình quyết định cuộc đời của mình.
Thế thì phải dạy cho họ như thế nào đây?
Biện pháp tốt nhất đương nhiên là trực tiếp giao cho Trình Húc, để gã hiểu rõ sau đó sẽ dạy cho binh sĩ khác, nhưng vẫn luôn cảm thấy như vậy không thú vị a, có biện pháp nào càng tốt hơn hay không, triển khai càng thêm thú vị hơn?
Lý Đạo Huyền nháy mắt từ "thiên tôn bảo mẫu ", hóa thân thành "thiên tôn vẽ chuyện", được, bắt đầu vẽ chuyện thôi.
Bên trong tiểu thuyết của Kim Dung tiên sinh không phải có một đoạn tình tiết như vậy sao? Trong Vô Lượng sơn có một Vô Lượng Ngọc Bích, lúc có trăng, người may mắn có thể nhìn thấy trên vách núi có tiên nhân luyện kiếm...
Hắc hắc hắc!
Cố sự này, ta mượn dùng để vẽ chuyện thôi.
Đêm hôm đó, trăng sáng sao thưa!
Thôn Cao gia đã chìm vào mộng đẹp, chỉ có hai tuần tra binh đang đi vòng quanh trên tường thành.
Bát Địa Thỏ kéo lê thân thể mệt mỏi bò lên giường.
Sau một ngày luyện đội ngũ, hồng quyền, còn học mấy bài tư tưởng, khiến thể xác và tinh thần của hắn đều cảm thấy mệt mỏi, nhưng tâm tình của hắn lại rất tốt, trước kia vẫn ước mơ làm một đại tướng uy vũ, đáng tiếc vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu.
Hiện tại gia nhập dân đoàn, mỗi ngày có thể theo Hòa giáo viên học quyền, cảm giác cách mộng tưởng của mình lại gần hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hướng lên trần nhà đánh ra một quyền: "Siuu!"
Một chiêu Hồng Quyền này của ta chắc cũng ra gì đấy nhỉ?
Ổn áp!
Đáng tiếc cũng chẳng có cách nào kiếm được bí tịch lợi hại hơn Hồng Quyền... Ài... Hồng Quyền tuy tốt nhưng chung quy vẫn là quyền pháp lưu truyền rất rộng, bản thân mình dù có học cũng không thể trở nên nổi bật được.
Nếu có thể đạt được bí tịch hiếm thấy trên đời, khà khà...
Đúng lúc này, Lý Đạo Huyền cầm cây tăm nhỏ, khẽ đâm vào cửa sổ nhà hắn.
Bát Địa Thỏ nghe được một tiếng "kịch" vang lên, sợ hết hồn, lật đật xoay người ngồi dậy: "Ai?"
Không ai trả lời!
Bát Địa Thỏ rảo bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, nhìn ra ngoài, bên ngoài là thôn làm công yên tĩnh.
Mặc dù hắn đã gia nhập dân đoàn, nhưng khảo sát phẩm tính còn chưa kết thúc, vẫn chưa có tư cách vào ở trong chủ bảo, hiện giờ đang ở trong thôn làm công, có một gian nhà nhựa nhỏ nằm đơn độc.
Hắn đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc lâu, bên ngoài không có ai hết.
Có lẽ là con chim hoang nào đó đụng phải cửa sổ, thôi bỏ đi, trở về ngủ.
Hắn trở lại trên giường, vừa nằm xuống,"kịch", cửa sổ lại vang lên một tiếng.
Bát Địa Thỏ thoắt cái bật dậy, đồng thời nắm lấy trường kiếm tổ truyền bên gối, lắc mình một cái đi tới bên cửa sổ, lần nữa nhìn ra ngoài, vẫn không có người bên ngoài.
Thật sự là gặp quỷ rồi!
Lý Đạo Huyền cầm lấy một người lính bằng nhựa màu đen đã chuẩn bị sẵn từ trước, dùng dây câu cá buộc lại rồi bỏ vào trong hộp, kéo nó lướt qua bầu trời gian nhà đối diện với Bát Địa Thỏ, lướt qua cái vèo một cái...
Bát Địa Thỏ đã thấy rồi: "Ai?"
Hắn xốc cửa sổ lên, xoát một cái nhảy ra ngoài.
Đang muốn lớn tiếng cảnh báo, đột nhiên phát hiện, bóng người trên nóc nhà đối diện đã biến mất, trong bụng thầm nghĩ: Vạn nhất ta hoa mắt, ta lớn tiếng cảnh báo, kinh động mọi người, mọi người tìm nửa ngày cũng không thấy, chắc sẽ đánh ta một trận, lại cười nhạo ta nghi thần nghi quỷ? Ta phải xác nhận rõ ràng.
Hắn vội vàng mở cửa chui ra, tìm tới hướng bóng người vừa biến mất kia.
Tìm cả buổi không tìm thấy, lại thấy ở bên bờ ruộng xa xa có bóng người nhoáng lên, soạt một cái bay về phía sơn cốc xa xa.
Bát Địa Thỏ: "Ồ? Đó là sơn cốc mà Mã đạo trưởng nói, có thần tiên yêu quái đánh nhau."
Hắn vội vàng chạy tới, cách thôn càng ngày càng xa.
Chỉ chốc lát sau, đã đến sơn cốc.
Nơi này yên tĩnh, không có thứ gì.
Bát Địa Thỏ dụi dụi mắt, không phải là ta nhìn lầm cái gì đấy chứ?
Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, trên vách tường một bên sơn cốc có một bóng người mơ hồ đang đánh quyền...
Bóng người rất to, to như cả vách núi, cái này khẳng định không phải là bóng dáng nhân loại, bóng nhân loại cũng không lớn như vậy, nhất định là tiên nhân, chỉ có tiên nhân mới có thân thể hùng vĩ như vậy. Tiên nhân kia một quyền một cước, thoạt nhìn uy mãnh mạnh mẽ, khí thế vô tận, sát ý tràn đầy, động tác gọn gàng, không có chút dư thừa.
Chiêu chiêu đòi mạng người!
"Oa!"
Bát Địa Thỏ nhìn đến ngẩn người: "Đây... đây... đây là tiên gia quyền pháp lợi hại cỡ nào... không cùng lộ số với Quan Trung Hồng Quyền. Ta... ta phải học... ta phải làm theo mới được..."
Hắn soạt soạt soạt, đánh theo hai quyền, nhưng đột nhiên tỉnh lại: "Không đúng, ta không thể học một mình, đồ tốt như vậy, ta nên chia sẻ với các huynh đệ trong dân đoàn mới đúng, nếu chỉ có một mình ta học, ta thật có lỗi với huynh đệ, không có nghĩa khí giang hồ."
Bát Địa Thỏ rối rắm trong lòng: Ta nên đi gọi bọn họ, Thế nhưng vạn nhất trên đường ta đi gọi mọi người, quyền này đánh xong thì làm sao? Đến khi trở lại, nhìn không thấy nữa thì làm sao?
Thật là khó quyết đoán, đây là lựa chọn khó khăn lớn nhất trong cuộc đời bản thỏ gia.
Thỏ gia! Ngươi nhất định phải đưa ra quyết định chính xác.
Ngươi muốn học một mình, hay là dẫn theo các huynh đệ cùng hưởng thụ.
Ngươi... là đàn ông sao?
A a a!
Bát Địa Thỏ làm bịch bịch hai tiếng ngã sấp xuống đất, orz, sau một giây, hai bàn tay chống trên mặt đất, xoát một cái liền nhảy dựng lên, sức bật kinh người, dù sao cũng là thỏ, rống to một tiếng: "Tiên nhân, xin ngài đợi bản thỏ một chút, bản thỏ đi một chuyến sẽ trở lại."
Hắn vung hai chân, liều mạng lao về phía Cao gia bảo, đến dưới tường bảo, điên cuồng vỗ vào cửa bảo: "Mau, cho bản thỏ vào, bản thỏ muốn tìm Hòa giáo viên, Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu... Còn có toàn bộ huynh đệ dân đoàn, mau, mau cho bản thỏ vào... Không kịp rồi..."
Lý Đạo Huyền yên lặng nhìn hắn biểu diễn một phen, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên, con thỏ này không tệ, lại còn nghĩ đến người khác, kỳ thật nếu ngươi không gọi bọn họ, ta cũng sẽ nghĩ ra trò khác dạy bọn họ, nhưng ngươi đã gọi rồi, sau này ta ngược lại sẽ xem trọng ngươi hơn.