Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 180 - Chương 180: Thiểm Bắc Đạo Tình

Chương 180: Thiểm Bắc đạo tình Chương 180: Thiểm Bắc đạo tình

Huyện thành Trừng Thành...

Trong góc huyện thành, có một gánh hát đạo tình nhỏ, bầu gánh họ Trương, cho nên cái tên gánh hát đạo tình này được gọi là "Gánh hát Trương gia".

- Giải thích, đạo tình là hình thức diễn xuất lấy hát làm chính, đệm bằng trống và phách, chuyên diễn các tích của đạo giáo. Hết giải thích.

Gánh hát Trương gia có hai người phụ trách hát, bốn người phụ trách nhảy, còn có bốn người tấu nhạc khí, tổng cộng mười người.

Vào ngày mùa tốt, Gánh hát Trương gia cũng rất được chú ý, chỉ cần bọn họ mở hội, lập tức sẽ có đầy khán giả vây quanh trong ba tầng ngoài ba tầng, biểu diễn một cảnh đạo tình xong xuôi, kiểu gì cũng thu được một số đồng tiền.

Người trong gánh hát cũng không phải lo lắng cho sinh hoạt.

Nhưng, hạn hán ba năm nay, cuộc sống của Gánh hát Trương gia càng lúc càng vất vả.

Đến năm nay, gánh hát đã triệt để không duy trì được nữa.

Mỗi lần biểu diễn, người xem chỉ có lác đác mấy người, cũng không cho được mấy đồng tiền thưởng, cơm không đủ ăn, Gánh hát Trương gia cũng đành phải giống như những nạn dân bình thường, đến đài tế dân mà huyện lệnh Lương Thế Hiền bày ra, kiếm một bát cháo bột mì.

Cuộc sống như vậy, cũng không biết khi nào mới kết thúc.

Đang lo trước núi không có đường, Trương bầu gánh tại nơi lĩnh lương thực cứu tế lại đụng phải một người quen cũ, Đàm Lập Văn.

Đàm Lập Văn là khán giả quen của Gánh hát Trương gia, trước kia mỗi lần gánh hát biểu diễn, trong thính phòng đều sẽ thấy bóng dáng của Đàm Lập Văn, cho dù là lúc hạn hán khó khăn nhất, hắn cũng sẽ đến xem, nhưng mấy tháng gần đây, ngay cả hắn cũng không tới.

Trương bầu gánh vừa thấy Đàm Lập Văn, liền không khỏi rơi nước mắt: "Đàm tiên sinh, đã lâu không gặp, trước kia mỗi một vở diễn đều có thể thấy ngươi giúp chúng ta giữ thể diện, nhưng mấy tháng gần đây, không thấy tiên sinh, thật sự lo lắng tiên sinh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Đàm Lập Văn cũng thở dài: "Đa tạ Trương bầu gánh quan tâm, tại hạ nhiều lần thi cử thất bại, tự biết không có tài cán gì, không còn mơ mộng khoa cử nữa, mấy tháng trước đến thôn Cao gia bái Tam quản sự là đông ông, làm một sư gia, mấy tháng nay đều ở trong thôn Cao gia xử lý tạp vụ, không thể trở về huyện thành xem hát nữa."

Trương bầu gánh: "Thôn Cao gia? A, gần đây thường xuyên nghe người ta nhắc tới cái tên này, có rất nhiều người chạy tới thôn Cao gia tìm việc làm, hình như là một nhà đại hộ nào đó đang xây gì lớn lắm."

Đàm Lập Văn mỉm cười: "Đúng rồi, chính là thôn Cao gia đó. Trương bầu gánh, lần này ta về huyện thành, chính là đặc biệt tới tìm ngươi, muốn mời ngươi đi thôn Cao gia, biểu diễn đạo tình Thiểm Bắc."

Trương bầu gánh nghe lời này lại ngẩn người, nghĩ thầm: Loại gánh hát như ta, thông thường chỉ có thể biểu diễn ở những nơi náo nhiệt như huyện thành này, nếu là đến thôn nhỏ, nào có ai đến xem? Trừ phi trong thôn đó có vị đại lão gia, trong nhà lo việc hiểu hỉ gì thì mới dùng tiền mời gánh hát qua biểu diễn, bao hết cả chi phí.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hỏi: "Là vị lão gia nào mời chúng tôi đến biểu diễn sao?"

Đàm Lập Văn mỉm cười: "Đến đó chẳng phải sẽ biết sao? Dù sao thì cũng không thể thiếu tiền của các ngươi, chẳng lẽ ngươi không tin Đàm Lập Văn ta hay sao?"

Trương bầu gánh nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua bát cháo bột mì trong tay, khẽ thở dài một hơi, nghĩ thầm: Cũng được! Hiện giờ Gánh hát Trương gia cho dù ở huyện thành cũng chỉ là nạn dân xin cơm ăn mà thôi, nếu đến nông thôn biểu diễn cho đại lão gia, ít nhất cũng có thể kiếm được cơm no hai ngày.

Đàm tiên sinh là một người lương thiện, cũng sẽ không lừa gạt một gánh hát nho nhỏ như chúng ta.

"Đã như vậy, chúng ta liền đi chuyến này rồi."

Thế là, Gánh hát Trương gia cứ như vậy xuất phát, mang theo các loại nhạc khí, đạo cụ, y phục cần có để biểu diễn, vai nâng tay nhấc, gánh hát mười người đi theo Đàm Lập Văn, bắt đầu hành trình đại mạo hiểm.

Trương bầu gánh liếc mắt liền thấy được toà gia bảo nguy nga hùng tráng, cùng với một dãy nhà nhỏ đủ loại màu sắc xung quanh, lúc này đã là chạng vạng tối, mặt trời ngả về tây, công trường xây đường đã kết thúc công việc, thôn dân làm ruộng cũng đã nghỉ ngơi, ngay cả các tội phạm cải tạo cũng trong thời gian giải lao, không làm việc.

Đoàn người xuất phát từ giữa trưa, đến chạng vạng rốt cuộc đi tới thôn Cao gia.

Cho nên xung quanh Cao gia bảo, khắp nơi đều là người mới kết thúc công việc đi về nhà, nhìn qua rất náo nhiệt.

Trương bầu gánh giật mình thảng thốt: "Thôn Cao Gia này náo nhiệt vậy sao? So được với một trấn nhỏ rồi."

Đàm Lập Văn cười: "Trấn dân bình thường không giàu có bằng thôn dân Cao gia chúng tôi đâu, đi thôi, ta dẫn mọi người đến sân khấu."

Hắn ở phía trước dẫn đường, dẫn theo người của Gánh hát Trương gia đi vào "Khu thương mại Cao gia", nơi này có một sân khấu kịch bằng nhựa, tạo hình giả cổ, thoạt nhìn cũng rất đẳng cấp xa hoa.

Gánh hát Trương gia chỉ là một "Gánh hát dân gian", hai chữ "dân gian" trong tên cũng không phải là nói chơi, bọn họ trước kia chỉ có thể biểu diễn trên sân khấu gỗ đơn sơ, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sân khấu nghiêm chỉnh, xa hoa như thế.

Mười người của gánh hát trong có vẻ rất rụt rè, có chút kinh hãi: "Cái này... để chúng tôi biểu diễn trên sân khấu xa hoa như vậy sao?"

Đàm Lập Văn nói: "Đúng vậy, thôn Cao gia ta cũng chỉ có một sân khấu như thế thôi."

Trương bầu gánh có chút kinh sợ: "Sân... sân... sân khấu này... chúng tôi lên... không đủ tư cách quá không?"

Đàm Lập Văn nói: "Này! Ta đã xem rất nhiều vở kịch của các ngươi rồi. Các ngươi tuyệt đối là đủ tư cách. Ta đã cố gắng giới thiệu các ngươi. Thiên Tôn lão nhân gia mới bảo ta đi mời các ngươi tới. Các ngươi đừng làm bộ dáng sợ hãi như thế, cứ hát đi, đừng khiến ta phải mất thể diện trước mặt Thiên Tôn vì giới thiệu các ngươi."

Trương bầu gánh đành phải lấy lại tinh thần: "Đa tạ Đàm tiên sinh đã giới thiệu, Thiên Tôn lão nhân gia là?"

Đàm Lập Văn nói: "Từ từ sẽ biết thôi, bây giờ đừng nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị biểu diễn đi, đêm nay cứ diễn một vở kịch sở trường đi, cho Thiên Tôn lão nhân gia xem."

Trương bầu gánh ngẩng đầu nhìn mặt trời: "Trời đã tối, bây... bây giờ bắt đầu chuẩn bị, chờ đến khi chúng tôi chuẩn bị biểu diễn thì trời đã tối, chỉ sợ mọi người đã ngủ hết rồi?"

"Không sao!" Cao Nhất Diệp đột nhiên từ bên cạnh chui ra, cười hì hì nói: "Thiên Tôn vừa mới hạ pháp chỉ, không cần lo trời tối gì hết, lão nhân gia đang ở trên trời rảnh rỗi, đang rất cần có gì vui để xem, đạo tình Thiểm Bắc gì đó của các ngươi, lập tức chuẩn bị đi."

Lý Đạo Huyền quả thật đang buồn chán lắm rồi, tuy ban ngày trong hộp rất náo nhiệt, mỗi nơi nhìn một chút, thế nhưng một khi trời tối, cổ nhân sẽ "mặt trời lặn thì đi ngủ", cả cái hộp sẽ tiến vào "hình ảnh động".

Nhưng y vốn là một người hiện đại, không thể nào mặt trời lặn là đi ngủ được, phải chơi tới 24 giờ. Trong khoảng thời gian này phải nói vô cùng nhàm chán, hiện tại vất vả lắm mới mới tìm được thứ mới mẻ, làm sao mà không xem cho được.

Đặc biệt là, gánh hát này không phải là biểu diễn kịch bình thường, mà là một loại vở kịch đặc sắc tên là "Thiểm Bắc đạo tình", Lý Đạo Huyền còn chưa từng xem qua.

"Nhất Diệp, thông báo các thôn dân, có gánh hát đến biểu diễn Thiểm Bắc đạo tình."

Cao Nhất Diệp đáp một tiếng, rất vui vẻ bước đi, có kịch vui để xem, nàng cũng rất hứng thú, từ nhỏ chỉ nghe nói qua Thiểm Bắc đạo tình, còn chưa thật sự xem qua, bước đi cũng hào hứng: "Có kịch để xem rồi."

Đàm Lập Văn cười nói với Trương bầu gánh: "Trông thánh nữ đại nhân rất vui vẻ, mọi người mau chuẩn bị đi!"

Bình Luận (0)
Comment