Người của Gánh hát Trương gia không hiểu ra sao, một hồi thiên tôn một hồi thánh nữ, đây là đang chơi trò gì?
Nhưng kim chủ ba ba nói buổi tối diễn, họ cũng chỉ có thể làm theo, nghĩ đến kim chủ ba ba chắc sẽ đốt rất nhiều đèn lồng bên cạnh sân khấu, làm như vậy mặc dù cũng không sáng như ban ngày, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem kịch được.
Được thôi, khẩn trương bắt đầu chuẩn bị.
Mười người đều chui vào trong một căn phòng nhỏ phía sau sân khấu, nơi này có phòng trang điểm, phòng thay quần áo các loại, còn có phòng của diễn viên gánh hát dùng sinh hoạt.
Mười người vội vàng đóng cửa lại, ở bên trong thay y phục, trang điểm... rất nhiều việc đủ khiến họ bận rộn.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, Lý Đạo Huyền liền mở ngăn kéo, lấy ra một chuỗi đèn nhiều màu, chính là cái loại đèn treo trên cây lúc năm mới, cầm lấy nó treo lên sân khấu, quấn quanh một vòng, sau đó cắm phích, mở đèn.
"Tách!"
Toàn bộ sân khấu nháy mắt ánh đèn sáng rực lên, đèn đủ mọi màu sắc, chiếu rọi cả sân khấu sặc sỡ, thoạt nhìn rất không đứng đắn chút nào, có phần giống phòng khiêu vũ ở hiện đại.
Nhiều ánh đèn quái dị sáng lên như vậy, đương nhiên là rất chói mắt, tất cả thôn dân ở phía xa đều nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc: "Bên kia làm sao vậy? Đột nhiên phát ra ánh sáng kỳ quái."
"Rất nhiều màu sắc, màu sắc này xem ra chính là phong cách của Thiên tôn."
"Thiên Tôn thích nhất là làm những thứ rực rỡ năm màu này."
"Ha ha ha ha! Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là thiên tôn làm."
"Muốn làm cái gì trên sường núi à? Thiên tôn xuất thủ, khẳng định có nguyên nhân a."
Các thôn dân bắt đầu qua đó tụ tập, vừa lúc gặp được Cao Nhất Diệp từ trên "Khu thương mại Cao gia" tung tăng đi xuống.
Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Thiên tôn có lệnh, lát nữa có gánh hát biểu diễn Thiểm Bắc đạo tình."
"Oa!"
"Có kịch để xem?"
"Thì ra đèn đủ mọi màu sắc này là sân khấu dùng để chiếu sáng."
"Thật tốt quá."
"Có trò vui rồi."
Các thôn dân bắt đầu hoan hô, tin tức bắt đầu truyền bá nhanh như virus.
Thôn Cao Gia thiếu thốn hạng mục giải trí, chỉ câu chuyện tình yêu của Hình Hồng Lang và Cao Sơ Ngũ đã hấp dẫn vô số người vây xem, hiện tại có kịch nghiêm chỉnh để xem, vậy không phải bàn.
Các thôn dân ăn no không có việc gì làm, là có nhu cầu về tinh thần rất bức thiết, loại nhu cầu này căn bản không áp chế được.
Các thôn dân chạy như bay về nhà, hô hào vợ con: "Mau mau, tối nay có kịch xem, ở khu thương mại Cao gia bên kia, chúng ta khẩn trương đi chiếm vị trí tốt, đi trễ có thể sẽ bị chen ra ngoài cùng."
Người làm việc không nhất định tích cực, nhưng tranh cướp vị trí tuyệt đối không thua người khác.
Đám đông thôn dân điên cuồng chạy lên trên sườn núi.
Rất nhanh, toàn bộ ghế dài có hạn trước sân khấu đã chật ních chỗ, các thôn dân bắt đầu leo lên trên tầng hai nhà ở, tửu lâu, khách sạn, thanh lâu, tất cả đều chật ních người, nhưng vẫn không đủ chỗ, thế là các thôn dân lại bò lên tới nóc nhà.
Đây thật sự là ba tầng trong, ba tầng ngoài, trên cao ba tầng, phía dưới ba tầng...
Tam Thập Nhị dắt vợ con tới chậm một bước, đã không chiếm được vị trí tốt, ở bên ngoài vòng tròn gấp đến mức giậm chân, hét lớn: "Này này, các ngươi không chừa chỗ nào cho Tam quản sự kính mến sao?"
Không ai để ý đến hắn!
Đám người Đàm Lập Văn, Cao Nhất Diệp, Trình Húc thông minh sớm đã chiếm chủ vị ở hàng đầu tiên, hoàn toàn bỏ mặc lại Tam Thập Nhị.
Bạch phu nhân lúc này cũng đã đưa Bạch công tử đến, động tác của hai người cũng thuộc loại tương đối chậm, ở bên ngoài nhìn vào, bên trong chen chúc thành như vậy, còn làm gì được?
Bạch phu nhân đành thở dài: "Con ơi, hôm nay bỏ đi."
Bạch công tử trề môi, ủy khuất nói: "Tại mẹ cả đấy, ra ngoài chậm quá."
Bạch phu nhân vung tay lên, vả bốp cho Bạch công tử một cái: "Thân làm con, phải dùng tốc độ nhanh nhất giành một chỗ cho vi nương mới đúng, lại còn trách vi nương chậm chạp. Tự con nói đi, có bất hiếu hay không? Có nên bị đánh không?"
Bạch công tử bụm mặt: "Hài nhi bất hiếu, nên bị đánh lần này, lần sau hài nhi nhất định sẽ cố gắng đi trước, giúp mẫu thân chiếm vị trí tốt!"
Bạch phu nhân vui mừng mỉm cười: "Vậy mới đúng chứ."
"Bán bún gạo đây." Nhìn thấy nhiều người như vậy, Cao Tịch Bát vội vàng nắm bắt cơ hội buôn bán, ở bên cạnh thét to: "Thừa dịp gánh hát còn chưa bắt đầu diễn, mau tới ăn một chén bún đi."
Mọi người vừa mới đi làm về, có nhiều người còn chưa ăn cơm tối, bây giờ muốn bọn họ về nhà nấu, sẽ không ai cam tâm tình nguyện cả, vì thế thuận lý thành chương liền trở thành khách hàng của Cao Tịch Bát.
Cao Tịch Bát đếm tiền tới quên cả trời đất.
Lúc này, người của Gánh hát Trương gia còn đang hoá trang trong phòng, nghe được bên ngoài có tiếng người huyên náo, mười người đều có chút hoảng sợ: "Bên ngoài có vẻ như rất nhiều người."
"Nghe qua ít nhất không dưới ngàn người."
"Làm sao có thể chứ? Nơi này sẽ có nhiều người như vậy sao?"
"Vừa mới đến đây, ta thấy nhà cửa nơi này rất nhiều, nhìn không giống một thôn, càng giống như là một trấn, có thể có hơn một ngàn người cũng không kỳ quái."
"Thế nhưng... Hiện tại đang hạn hán mà, mọi người đều ăn không đủ no, người trong huyện thành nhiều như vậy, cũng không có mấy người đến xem chúng ta hát, người nơi này vì sao lại náo nhiệt như vậy?"
"Cái này... vậy thì không biết rồi..."
Đúng rồi, người ăn không đủ no, làm gì có tâm tình đi xem kịch, mà nơi này lại có nhiều người đến xem kịch như vậy, chứng tỏ có nhiều người được ăn cơm no như vậy sao?
Suy luận ngược như vậy, khiến tất cả mọi người trong gánh hát đều cả kinh.
"Không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây, mau hóa trang đi." Trương bầu gánh quát lên: "Bên ngoài có nhiều rất người đang chờ, còn không mau lên."
Một người phụ trách hát đột nhiên giơ tay lên: "Bầu gánh, tôi xong rồi, có thể lên sân khấu."
Trương bầu gánh vui mừng: "Tốt lắm, ngươi ra ngoài trước ổn định mọi người."
Người kia khẽ gật đầu, dẫn theo bốn người tấu nhạc, xuyên qua thông đạo thật dài phía sau đi lên sân khấu...
Trong nháy mắt khi bọn họ đi ra khỏi thông đạo, đứng ở trên sân khấu lập tức giật nẩy mình, thậm chí có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Chỉ thấy toàn bộ sân khấu được bao phủ trong ánh đèn đủ mọi màu sắc. Cũng không biết là đèn gì, không giống đèn dầu, cũng không phải đuốc. Giống như một cái đèn lồng kỳ quái, tản ra thứ ánh sáng bảy màu, chiếu rọi toàn bộ sân khấu giống như mộng ảo.
Những ngọn đèn này còn có thể lấp loé!
Còn biết xoay vòng vòng!
Đây là sân khấu kịch xa hoa gì vậy? Chúng ta chỉ là gánh hát rong, lại có thể biểu diễn trên sân khấu như vậy sao? Quả thực giống như đang nằm mơ vậy.
Lại nhìn dưới đài, hàng trăm hàng ngàn khán giả, vô cùng náo nhiệt, chi chít người. Ba năm! Ba năm rồi chưa từng thấy tình cảnh náo nhiệt như vậy.
Người trong gánh hát lập tức lệ rơi đầy mặt.
Dưới đài vang lên những âm thanh ồn ào.
"Hát đi!"
"Đừng chỉ khóc."
"Đợi mãi các ngươi mới đi ra."
Lý Đạo Huyền cũng vậy, cũng ở trên bầu trời hét to: "Hát đi!"
Ca sĩ lấy lại bình tĩnh, đứng ở chủ vị, bốn tấu nhạc ngồi xuống ở hai góc, tam huyền, tứ hồ, sáo, trúc, đã chuẩn bị thỏa đáng.
Tiếp đó, ca sĩ ngửa cổ lên, lấy hơi, cất giọng ca.
Khán giả dưới đài lớn tiếng hưởng ứng: "Hát hay lắm! Hay!"
Bầu không khí như muốn nổ tung.