Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 189 - Chương 189: Thiên Tôn Đặc Biệt Khen Thưởng

Chương 189: Thiên tôn đặc biệt khen thưởng Chương 189: Thiên tôn đặc biệt khen thưởng

Hình Hồng Lang lấy làm lạ: "Đại hội biểu dương? Là cái gì?"

Đám công nhân lắc đầu: "Chúng tôi cũng không biết, dù sao đi xem là biết thôi."

"Cái này cũng đúng, đi xem là biết."

Hình Hồng Lang vẫy tay với hai vị công tượng và thuộc hạ sau lưng: "Đi đi đi, đi xem thử nào.".

Đoàn người cùng các công nhân sửa đường đi về phía chủ bảo.

Lúc này trước đại môn chủ bảo đã vô cùng náo nhiệt, người từ thôn làm công và thôn lao động cải tạo qua đây, đứng trước chủ bảo trong ba tầng, ngoài ba tầng.

Khi đám người Hình Hồng Lang đến, căn bản không có chỗ đặt chân cho bọn họ, đành phải đứng bên ngoài, ngẩng đầu ngắm nhìn tường bảo.

Chỉ thấy Tam Thập Nhị đứng trên tường bảo, còn có thánh nữ Cao Nhất Diệp với đôi mắt thâm quầng, rõ ràng là không ngủ ngon, bên cạnh còn có ba người ăn mặc trang phục công tượng, vừa nhìn là biết người thường không phải đại nhân vật gì.

Thợ đèn và Từ Đại Phúc mới đến, không hiểu gì hết, nhìn đám người vui vẻ bên cạnh, trong lòng hoảng hốt: Người trong thôn này là sao? Bên phủ Tây An nạn dân đầy đường, cả tòa thành đều u ám áp lực, cái thôn nhỏ này sao trên mặt người đều mang ý cười, không khí nhiệt liệt, quá khó hiểu.

Bọn họ đưa mắt nhìn quanh, nương ánh nắng chiều, có thể nhìn thấy từng ruộng lúa mạch xung quanh thôn Cao gia, đã sắp đến mùa thu hoạch. Lúa mọc nặng trĩu, hiển nhiên là sắp thu hoạch.

Xem ra là bởi vì nơi này không gặp hạn hán, hoa màu tươi tốt, nên bọn họ mới cười được.

Đúng lúc này, Tam Thập Nhị đứng trên tường giơ tay lên, làm ra một động tác đè xuống phía dưới.

Các thôn dân lập tức hiểu ý, trong nháy mắt ngưng nghị luận, toàn bộ khung cảnh trở nên yên tĩnh.

Từ Đại Phúc và thợ đèn cũng tranh thủ thời gian vểnh tai lên, đề cao cảnh giác, tế bào thần kinh, toàn diện đề phòng, nhìn xem đại hội biểu dương này rốt cuộc là cái quỷ gì.

Tam Thập Nhị gân cổ lớn tiếng nói: "Buổi sáng hôm nay, ba vị thợ ngõa đã làm ra cống hiến to lớn cho thôn Cao gia chúng ta, cuối cùng bọn họ cũng đã điều chế thành công "bùn tiên", từ nay về sau, chúng ta có thể tự mình chế tạo bùn tiên rồi.

Bùn tiên có ý nghĩa gì, các thôn dân Cao gia lại rất rõ ràng, trong số bọn họ có không ít người đều tham dự qua sửa đường, ngay cả Bát Địa Thỏ hiện tại đang nghịch ngợm trong dân đoàn cũng đã từng tham gia đội sửa đường.

Mọi người sững sờ trong giây lát rồi đồng thanh hoan hô: "Chúng ta có thể tự chế tạo bí bảo tiên gia rồi."

"Thật lợi hại!"

Từ Đại Phúc và thợ đèn nghe vậy ngơ ngác: "Bùn tiên là cái gì? Tự chế bí bảo tiên gia gì? Đùa cái gì vậy?"

Tam Thập Nhị nói: "Hiện tại mời ba vị thợ ngõa, đi ra nói vài câu với mọi người."

Ba thợ ngõa rụt rè đứng đến chủ vị.

Bọn họ đều là thợ thủ công thành thật, bình sinh còn chưa tham gia tràng diện lớn như vậy, nhìn hơn một nghìn thôn dân phía dưới tường bảo, trong lòng như con nai nhảy loạn, có hai người mà ai cũng không dám nói nửa câu, cuối cùng người lá gan lớn hơn đi về phía trước một bước, vừa mở miệng nói, chữ đầu tiên đã cà lăm: "Chào... mọi... khụ..."

Nuốt một ngụm nước miếng, điều chỉnh lại cảm xúc, trở lại: "Chào mọi người! Chúng... tôi... vốn dĩ chỉ là... thợ ngõa rất bình thường, rất nghèo, được Thiên Tôn để mắt, thu lưu chúng tôi ở chỗ này ăn ngon, ngủ say, còn ban cho chúng tôi cách điều chế bùn tiên, chúng tôi dựa theo phương pháp điều chế của Thiên Tôn cho, điều chế ra bùn tiên, thật ra... chúng tôi cũng không có công lao gì, hết thảy đều do Thiên Tôn ban tặng."

Từ Đại Phúc thấp giọng nói: "Là ba thợ ngõa."

Người thợ đèn hạ giọng nói: "Tuy không biết bùn tiên là cái gì, nhưng hình như là một loại bùn rất lợi hại."

Từ Đại Phúc: "Làm ra bùn lợi hại có gì lợi hại? Còn không phải người bên trên tùy tiện gật đầu, tùy tiện cho chút cơm thừa canh cặn, việc này sẽ trôi qua sao?"

Thợ đèn hạ giọng thở dài: "Đúng vậy, năm năm trước ta làm một ngọn đèn rất đẹp, quản sự của Tần vương phủ rất hài lòng, lúc ấy còn khen lên tận trời, sau đó... thưởng cho ta hai mươi đồng tiền."

Từ Đại Phúc than thở: "Ngươi là luân ban tượng, làm việc cho Tần vương phủ còn có thể có tiền thưởng ngoài ngạch, loại trụ tọa tượng như ta, làm ít hay làm nhiều, cũng chỉ có chút tiền công đó."

Lúc này, Cao Nhất Nhất đi lên đài, dẫn theo một đám bang nhàn, khiêng ba chậu thịt heo lớn.

Tam Thập Nhị lớn tiếng nói: "Xét thấy ba vị thợ ngõa làm ra cống hiến trọng đại, do tượng sư Cao Nhất Nhất đích thân ban cho bọn họ 'phần thưởng đặc biệt của Giếng Thợ', mỗi người một trăm cân thịt heo."

"Oa!" Người xem dưới đài kinh hô: "Một trăm cân!"

Con số này thật sự không nhỏ, một trăm cân thịt phải ăn bao lâu chứ, ăn không hết làm thành thịt khô, vậy cũng quá chừng.

Hai người Từ Đại Phúc và thợ đèn nghe mà muốn ghen tị, thôn này tình huống gì? Thợ ngõa phát minh ra một loại bùn dùng tốt, thế mà lại cho một trăm cân thịt? Ông trời ơi! Chúng tôi ở thành phố lớn phồn hoa như Tây An, làm ra mấy thứ đại lão gia vừa lòng, chẳng qua cũng chỉ ban thưởng cho mấy ngụm cơm mà thôi.

Ba cái chậu lớn chứa đầy thịt heo đặt trước mặt ba người.

Ba thợ ngõa hưng phấn xoa xoa tay.

Nhưng vẫn còn chưa hết!

Tam Thập Nhị lại lên tiếng: "Vừa rồi phát chính là 'phần thưởng đặc biệt của Giếng Thợ', kế tiếp, còn phải phát 'phần thưởng đặc biệt của Thiên Tôn', Thiên Tôn lão nhân gia chính miệng nói, phàm là người làm ra cống hiến khoa học trọng đại, phát minh trọng đại cho chúng ta, sau này đều có cơ hội có được giải thưởng này, thưởng cho bọn họ mỗi người một quả cầu bạc."

Keng keng keng, ba quả cầu bạc to bằng đầu người được đưa tới trước mặt ba thợ ngõa, bạc trắng sáng lóa.

Trong nháy mắt, sáng mù tất cả mắt mọi người.

Bà nội cha đây chính là bạc a, bạc trắng bóng, còn chấn động hơn cả thịt heo.

Vừa đưa ra khen thưởng này, tất cả mọi người đều kinh ngạc không hiểu.

Tuy rằng sớm biết thiên tôn coi trọng thợ thủ công, nhưng hiện tại thấy ba người thợ thủ công vốn nghèo khó lập tức đạt được ba quả cầu bạc cực lớn, trong nháy mắt liền trở thành người giàu có siêu cấp, bọn họ giờ mới biết được Thiên Tôn đã coi trọng đến mức nào.

Tam Thập Nhị lớn tiếng nói: "Mọi người đều nhìn thấy rồi, nếu có người làm ra phát minh sáng tạo trọng đại, sẽ có cơ hội có được 'phần thưởng đặc biệt của Thiên Tôn', một phát minh sáng tạo có thể khiến ngươi giàu như Đào Bạch."

- Giải thích,"Đào Bạch" là Đào Chu Công Phạm Lãi và Bạch Khuê, đây là 2 thương nhân thời Tiên Tần. Hết giải thích.

Mọi người không hoan hô nhưng không ít người âm thầm xiết chặt nắm đấm: hóa ra còn có con đường phát tài như vậy, vậy ta cũng phải nghĩ ra cách thôi.

Từ Đại Phúc và thợ đèn mới tới, kinh ngạc đến mức cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Lý Đại trong đám người, yên lặng nhìn lướt qua cái lò xo của mình...

Lò xo của hắn còn chưa nghiên cứu thành công, lò xo tiên gia thật lớn kia của Thiên Tôn, một khi cắt xuống một đoạn đem nung đỏ rèn lại lần nữa sẽ mất đi tính đàn hồi, khiến hắn không thể lý giải, tiến độ dừng hẳn lại.

Có chút tan vỡ, mấy lần muốn đầu hàng.

Nhưng hiện tại thấy thợ ngõa thành công, trong lòng hắn ngược lại dấy lên một ngọn lửa hừng hực, ta phải cố gắng, phải liều mạng, nhất định phải thành công, một khi thành công, cũng không chỉ đơn giản là thoát khỏi tượng tịch, ta cũng nhận được cầu bạc, trở thành đại lão gia càng giàu có hơn mà trước kia không thể với tới...

Cơ hội nghịch thiên cải mệnh ngay trước mặt, nhất định phải nắm thật chặt!

Lý Đại lui ra khỏi đám người, quay về lò rèn của mình, đứng trước bếp lò, lại cầm lên lò xo, nhìn trái nhìn phải, xoay tròn nhìn: Mả cha nó, phải làm sao mới khiến ngươi khôi phục được tính đàn hồi đây?

Bình Luận (0)
Comment