Đại hội biểu dương kết thúc!
Các bang nhàn hỗ trợ, giúp bọn họ đưa phần thưởng của thợ ngõa về phòng.
Các thôn dân xem náo nhiệt bắt đầu giải tán, ồ, không đúng, cũng không phải giải tán, mà bắt đầu như ong vỡ tổ chạy lên "Khu thương mại Cao gia" trên sườn núi.
Hiện tại thôn Cao gia đã có hình thức ban đầu của "cuộc sống về đêm" rồi.
Sau khi mặt trời lặn, các thôn dân không lập tức ngủ ngay, mà là chạy tới khu thương mại Cao gia xem một vở Thiểm Bắc đạo tình.
Lý Đạo Huyền cũng ra tay, lại thả ngọn đèn màu từ "trên trời" xuống, đặt lên trên sân khấu kịch, bật công tắc, đèn màu lập tức lóe sáng, chiếu rọi "Khu thương mại Cao gia" rực rỡ màu sắc, tựa như một phòng khiêu vũ.
Bạch công tử nhất mã đương tiên, chạy rất nhanh, phải giành chỗ cho mẫu thân, bằng không thì cái vả của mẫu thân không phải giỡn chơi.
Tam Thập Nhị cũng vội vàng nắm tay con gái chạy như điên lên sườn núi.
Rất nhiều thôn dân ùa lên trên sườn núi, chạy càng nhanh càng có thể chiếm được vị trí tốt.
Loại tình cảnh đâm quàng đâm xiên như vậy khiến Từ Đại Phúc và thợ đèn lại một lần nữa nhìn mà vẻ mặt ngây ngốc: "Thôn này là sao? Trời tối rồi còn chơi thi chạy à? Các ngươi chạy lên sườn núi làm gì vậy?"
Hình Hồng Lang và bọn buôn lậu muối cũng ngơ ngác, lần trước khi họ rời khỏi thôn Cao gia thì Gánh hát Trương gia còn chưa tới, căn bản cũng không biết chuyện này, đứng nguyên tại chỗ không biết nên làm gì, bên người không ngừng có thôn dân chạy qua, dường như bị quái thú đuổi theo vậy.
Hình ảnh này rất thú vị!
Hình Hồng Lang quay đầu nhìn khu thương mại Cao gia lấp lánh đèn năm màu: "Xảy ra chuyện gì?"
Trước mặt có một tráng hán chạy qua, chính là Cao Sơ Ngũ, hắn mở miệng nói với nàng: "A, Hình cô nương trở về rồi, về đúng lúc lắm, đi, chúng ta cùng nhau đi xem kịch."
"Xem kịch?" Trong bụng Hình Hồng Lang mắng thầm: Ngươi trực tiếp mời một nữ tử đi xem kịch như vậy sao? Rốt cuộc ngươi có biết mời nữ tử đi xem kịch là sao không?
Nàng đang nghĩ đông nghĩ tây, Cao Sơ Ngũ đã nắm lấy tay nàng, kéo nàng chạy như điên lên trên núi: "Không kịp rồi, vị trí tốt bị người khác chiếm hết rồi."
Tên kia bước chân rất lớn, một bước có thể bước khoảng cách bằng hai bước người khác. Hình Hồng Lang bị hắn kéo đi, cả người thiếu chút nữa như bị bay lên. Lần này cũng không dám miên man suy nghĩ nữa, vội vàng cất bước đuổi theo, rất sợ bước chân mình chậm sẽ bị hắn kéo bay lên, vậy coi như mất mặt rồi.
Trên giang hồ có ai không biết đại danh Vĩnh Tế Hình Hồng Lang nàng, chỉ có nàng kéo người khác bay, không có đạo lý người khác kéo nàng bay.
Lần này có thành phần đấu khí rồi, Hình Hồng Lang vung hai chân, chạy đi rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy tới phía trước Cao Sơ Ngũ.
Cao Sơ Ngũ: "A? Hình cô nương nhanh như vậy sao? Vậy ta không thể thua được."
Hắn cũng dốc toàn lực chạy như điên.
Hai người lần này đều liều mạng, tốc độ đó quả thực đáng sợ, giống như hai chiếc xe lửa tràn đầy động lực, ầm ầm ầm ầm, mang theo một đường khói bụi xông lên sườn núi.
Trong nháy mắt Bạch công tử đang chạy đằng trước đã bị vượt qua, hắn tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Tranh chỗ xem kịch mà đến nỗi vậy sao? Ta đáp ứng mẫu thân chiếm một vị trí tốt, sao các ngươi có thể như vậy? Trời ơi, tức chết ta rồi."
Hình Hồng Lang cứ như vậy chạy đi, đám buôn lậu muối đương nhiên phải đuổi theo.
Kết quả hai người Từ Đại Phúc và thợ đèn, thế mà không ai để ý tới.
Hai người mới đến "nơi quái lạ" này, cũng không biết nên làm cái gì, thậm chí không biết tìm chỗ nào ăn cơm, tìm chỗ nào ngủ, đứng chết trân giữa biển người cuộn trào, tay chân luống cuống.
Đứng đực ra một lúc lâu, hai người vẫn quyết định, đuổi theo mọi người.
Dù sao thì mọi người đi đâu, chúng ta đi theo nơi đó, có lẽ sẽ không sai chứ?
Lúc này Lý Đạo Huyền đã treo đèn màu xong, đang xem náo nhiệt, từ tầm nhìn của y có thể thấy rõ ràng chuyển động của các người tí hon, vô số người đã vây quanh phía trước sân khấu, nhưng có hai người tí hon lại không theo sát dòng người tiến lên trước.
Xa xa đi theo phía sau, không dám tới gần, tựa hồ đang trò chuyện gì.
Lý Đạo Huyền liếc mắt một cái đã nhìn ra hai người này là "người tí hon bên ngoài", bọn họ đeo tay nải, nhìn qua phong trần mệt mỏi, rõ ràng mới đi đường rất xa tới đây, mới đến, không biết quy củ của thôn Cao gia, cho nên có vẻ không hợp nhau.
Y thấy hứng thú, muốn nghe xem bọn họ đang nói cái gì, nhưng trong khu thương mại Cao gia quá ồn ào, những tiếng ồn ào của các người tí hon tụ tập lại, muốn đơn độc nghe người nào đó nói chuyện quả thật không dễ dàng.
Lý Đạo Huyền cầm một cái micro kiểu cúc áo đặt trên con đường bên cạnh hai người.
Hai người Từ Đại Phúc và thợ đèn đang ngây người đứng ở giữa đường trong khu thương mại, đột nhiên nghe thấy bên người tựa hồ có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy một thứ đen sì kỳ quái tựa vào tường, không thấy cái gì khác.
Hai người chuyển lực chú ý trở lại, nơi này đáng chú ý nhất chính là ánh đèn năm màu không ngừng biến ảo trên sân khấu, thợ đèn từ xa nhìn thấy ngọn đèn quái dị kia, không khỏi thán phục: "Những ngọn đèn này thật là lợi hại, làm sao mà lóe lên được, lại còn chớp lên thay phiên nhau? Ta tuy có thể làm ra ngọn đèn màu, nhưng không thể để nó lóe lên."
Lý Đạo Huyền nghe đến đó, trong lòng ồ lên một tiếng: Người này biết làm đèn à? Thợ đèn sao? Hắc, có chút hữu dụng, thôn Cao gia vừa mới bắt đầu manh nha "sống về đêm", hiện tại hoàn toàn dựa vào đèn ngũ sắc của ta để làm đẹp khu thương mại, mỗi tối ta đều phải treo đèn thì thật phiền phức, nếu trời tối đen các người tí hon tự đốt đèn, vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Từ Đại Phúc nói: "Chợ này rất kì quái, ngoại trừ một vòng đèn ngũ sắc quanh sân khấu, thì những nơi khác đều không có đèn, tối như mực."
Thợ đèn gật đầu: "Đúng là rất kỳ quái, nếu là ta tới con đường này để sắp xếp bộ đèn, ta sẽ ở đây... nơi này... còn có nơi này... mấy nơi này đều có đèn lồng tô điểm. Còn có nơi này phải treo Khí Tử Phong Đăng, nơi này phải treo đèn màu. Ừm? Oa, nơi này có thanh lâu, cửa thanh lâu này ít nhất phải treo sáu cái đèn màu nha."
Lý Đạo Huyền nghe vậy vui vẻ: "Rất tốt, vô cùng tốt! Xem ra đèn màu của ta cách về hưu không xa rồi.
Đang muốn gọi Cao Nhất Diệp tới truyền lời, đột nhiên phát hiện, Cao Nhất Diệp đang ngồi chung với con gái của Tam Thập Nhị, hai tiểu cô nương rất vui vẻ xem Thiểm Bắc đạo tình.
Nếu giờ gọi nàng tới truyền lời thì sẽ rất đáng thương, không gấp gáp làm gì.
Từ Đại Phúc và thợ đèn đi tới đi lui trong khu thương mại Cao gia, rất nhanh bọn họ liền phát hiện, quảng trường này kỳ thật không có mấy cửa hàng buôn bán, chỉ có một cái tiệm sách, một quán bún gạo đang buôn bán bình thường, những cửa hàng khác đều không có người sử dụng.
Cuối cùng quay tới quay lui, vẫn quay trở lại trước sân khấu.
Đứng ở đằng sau nhóm tội phạm cải tạo, từ xa nhìn sân khấu kịch.
Một vở kịch biểu diễn xong, tiếng hoan hô vang lên bốn phía, các thôn dân lại bắt đầu ném tiền thưởng lên trên khán đài, hai thợ thủ công hết cả hồn, thôn dân nơi này thật có tiền, tiền thưởng cho rất nhiều a, bạc vụn và tiền đồng giống như mưa rơi xuống đài.
Chỉ thoáng cái, gánh hát đã kiếm đủ.
Từ Đại Phúc không khỏi thấp giọng nói: "Nơi này không bình thường, vừa rồi ba công tượng kiếm điên rồi, hiện tại gánh hát nho nhỏ lại kiếm điên rồi, người nghèo ở đây, hình như sống rất tốt."
Thợ đèn gật mạnh đầu: "Ta cũng cảm thấy vậy."