Thiểm Bắc đạo tình biểu diễn xong, đám người ồn ào bắt đầu ra về.
Hình Hồng Lang suốt ngày bận rộn việc kinh thương, quả thật rất ít khi có thời gian ngồi xem kịch. Vở kịch này nàng xem rất vui, cũng theo mọi người ném thưởng một thỏi bạc nhỏ.
Đợi đến khi kết thúc, ý vẫn còn chưa hết.
Nàng đứng dậy muốn đi, lúc này mới nhớ ra còn có một tên ngốc ngồi bên cạnh, hai người vậy mà thật sự đang ngồi kề nhau xem một vở kịch, giống như đang làm cái kia vậy...
Hình Hồng Lang đột nhiên tức giận: "Lão nương còn chưa đồng ý!"
Cao Sơ Ngũ: "Cô không đồng ý cái gì?"
Hình Hồng Lang: "Hừ!"
Hừ xong, lại nghĩ tới điều gì, trở tay tháo thanh đại khảm đao đeo trên lưng xuống: "Thanh đao này, cảm giác rất hợp với ngươi, cho ngươi dùng đi."
"Ồ?"
Cao Sơ Ngũ mừng rỡ.
Hình Hồng Lang lại tức giận: "Ngươi vui vẻ cái gì đấy? Cây đao này không phải ý như ngươi nghĩ."
Cao Sơ Ngũ: "A? Tôi vừa nghĩ cái gì à?"
Hình Hồng Lang nghẹn lời.
Xấu hổ, xấu hổ một cách quỷ dị.
Vài giây sau, Hình Hồng Lang phát hiện hoàn toàn không cần thiết phải xấu hổ. Tên ngốc này vốn không hiểu sai, cũng không nhìn ra mình đang xấu hổ cái gì, cho nên không cần xấu hổ, nàng hừ một tiếng nói: "Thanh đao này là lần trước ngươi giúp ta, ta cho ngươi để tạ lễ, không có bất cứ ý gì khác, đã hiểu chưa?"
Cao Sơ Ngũ mở miệng: "Hiểu rồi! Nhưng mà tôi không thể nhận."
Hình Hồng Lang trong nháy tức giận tràn đầy: "Vì sao không nhận đồ lão nương đưa?"
Cao Sơ Ngũ: "Tôi tặng sô cô la cho cô, cô cũng không nhận. Cho nên cô tặng tôi thanh đao, tôi cũng không thể nhận."
Hình Hồng Lang bóp bàn tay vang lên răng rắc: "Ngày mai giao đấu, ta thắng ngươi nhận thanh đao này, ta thua ngươi sẽ trả tiền."
Cao Sơ Ngũ giật nảy mình: "Cô không còn thương tích trong người chứ?"
Hình Hồng Lang: "Thương thế của lão nương đã khỏi từ lâu rồi, ngày mai quyết đấu công bằng."
Cao Sơ Ngũ: "Được!"
Hai người đang rất vui vẻ bên này, bên kia, Cao Nhất Diệp xem kịch xong, đang định trở về tiếp tục vẽ truyện tranh của nàng, đột nhiên nghe được Thiên Tôn gọi: "Nhất Diệp!"
Cao Nhất Diệp vội vàng ngẩng đầu lên: "Thiên Tôn có gì phân phó?"
Lý Đạo Huyền: "Đi theo người ra về, trên con đường bên ngoài có hai người mới tới đang mờ mịt không biết phải làm sao, ngươi đi tìm bọn họ trò chuyện."
Cao Nhất Diệp cười nói: "Được, ta đi ngay."
Nàng tung tăng bước qua giữa mọi người đang ra về.
Con gái Tam Thập Nhị năm nay mới 12 tuổi, đi theo sau Cao Nhất Diệp giống như một cái đuôi, cũng nhảy nhót chạy theo, hai nữ hài tử chớp mắt đã chạy đến trước mặt hai công tượng.
Lúc này hai người Từ Đại Phúc và thợ đèn còn đang tội nghiệp nhìn đông ngó tây, muốn tìm thấy Hình Hồng Lang trong đám người, hỏi nàng tiếp theo nên làm cái gì, bọn họ nào biết Hình Hồng Lang đang có ước hẹn với Cao Sơ Ngũ ở phía trước, căn bản là không có ý đi tới đây.
Đang lúc hai người hoang mang lo sợ thì nhìn thấy hai nữ hài tử, người phía trước lớn hơn, đằng sau nhỏ hơn, cười hì hì chạy tới trước mặt hai người.
Nữ hài tử phía trước còn mang đôi mắt thâm quầng, dáng vẻ như đã thức mấy ngày đêm: "Tìm được các ngươi rồi."
Hai thợ công tượng chỉ vào cái mũi của mình: "Cô nương tìm bọn ta à?"
Cao Nhất Diệp ngáp một cái thật to: "Đúng vậy, tìm các ngươi."
Hai công tượng tò mò nhìn nàng, trước tiên đánh giá y phục của nàng, tuy rằng không hoa lệ nhưng là áo bông, tốt hơn nhiều so với áo vải thô của người nghèo, hơn nữa y phục cũng rất sạch sẽ, không dính chút bùn nào, điều này cho thấy nữ hài tử này không cần phải xuống đất làm việc.
Ít nhất cũng là con gái nhà giàu.
Hai người không dám lỗ mãng, vội vàng hành lễ với Cao Nhất Diệp: "Cô nương có gì chỉ giáo?"
Cao Nhất Diệp xoa vành mắt thâm đen: "Trong các ngươi có một thợ đèn?"
Tượng đèn "Ồ" lên một tiếng: "Tiểu nhân chính là thợ đèn, ngài là... làm sao mà biết được?"
"Đương nhiên là Thiên Tôn nói cho ta biết."
Trong lòng hai công tượng đều nghĩ: Thiên Tôn? Chính là Thiên Tôn vừa rồi phát "giải thưởng đặc biệt của thiên tôn" cho ba thợ ngõa vừa rồi sao? Hình như là một đại lão gia vô cùng có tiền, được hắn nhìn trúng, lập tức có thể kiếm thật nhiều tiền.
Nghĩ tới đây, thợ đèn lập tức vui vẻ hẳn lên, ta được chỉ đích danh, ha ha ha, ta được chỉ đích danh, vội vàng làm vẻ mặt lấy lòng: "Cô nương, không biết Thiên Tôn có gì phân phó?"
Cao Nhất Diệp chỉ vào khu thương mại Cao gia: "Ngươi cũng nhìn thấy con đường này hiện tại bộ dáng thế nào rồi chứ? Khắp nơi đều tối như mực, cũng không có ngọn đèn đẹp đẽ gì, Thiên Tôn cần một số lượng lớn đèn, chiếu sáng tất cả nơi đây."
Người thợ đèn tinh thần phấn chấn: Hóa ra là việc này, khà khà khà.
Cao Nhất Diệp nghiêng tai lắng nghe thanh âm trên trời, cười nói: "Thiên Tôn nói rồi, bao ăn ở, ba lượng bạc một tháng, làm đèn cho thôn Cao gia, ngươi yêu cầu gì không?"
Ba lượng bạc!
Người thợ đèn nghe được tiền công, thiếu chút quỳ xuống dập đầu tại chỗ, hắn chỉ là một thợ đèn, ngành nghề chơi tre với giấy bỏ đi, trước kia ăn không đủ no, áo rách quần manh, đã bao giờ nhìn thấy khoản tiền lớn ba lượng bạc đâu.
Nghe con số này, thậm chí thiếu chút nữa hắn còn không tin vào lỗ tai mình.
Cố móc móc lỗ tai, móc ra một cục ráy tai to, giờ thì cảm giác thính lực của mình thông thấu hơn chút, lại hỏi: "Ba lượng? Thật sự ba lượng?"
Cao Nhất Diệp cười nói: "Còn có thể gạt ngươi sao? Công tượng của thôn Cao gia ta, tiền công không bao giờ thấp, nếu ngươi đồng ý thì lập tức đi tìm Tam quản sự báo cáo."
"Tam quản sự... chính là người lúc trước phát thưởng trên tường bảo?"
"Đúng vậy!"
Người thợ đèn hoan hô một tiếng, nhanh chân chạy về phía chủ bảo, bỏ lại Từ Đại Phúc lúng túng một mình, hắn không biết có nên đuổi theo thợ đèn hay không, hay là ở lại chỗ này tìm Hình Hồng Lang, quả đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Lý Đạo Huyền nhìn thấy bộ dạng băn khoăn bất lực của người này, có chút hứng thú nói: "Nhất Diệp, hỏi xem hắn làm gì."
Cao Nhất Diệp đúng sự thật chuyển lời.
Từ Đại Phúc bị hỏi đến nghề nghiệp, trong lòng có chút hoảng hốt, hắn là trụ tọa tượng, hơn nữa triều đình trông coi hỏa dược tác rất nghiêm ngặt, từ sau khi kinh thành xảy ra vụ nổ lớn, người chơi hỏa dược đều bị quan phủ nhìn chằm chằm, nếu tự báo thân phận ở đây, có khi nào sẽ bị bắt đưa cho quan phủ không?
Chơi hỏa dược khiến hắn dưỡng thành tính cách cẩn thận, thật đúng là không dám tùy tiện tự giới thiệu.
Do dự hồi lâu, hắn chỉ bĩu môi lẩm bẩm nói không nên lời.
Đúng lúc này, Hình Hồng Lang đi tới, còn có Cao Sơ Ngũ đi theo bên cạnh, hai người vừa đi vừa lớn tiếng thương lượng xem ngày mai hẹn giao đấu vào lúc nào.
Đi đến bên cạnh Cao Nhất Diệp và Từ Đại Phúc, Hình Hồng Lang "Ồ" một tiếng, vỗ ót một cái: "A! Từ Đại Phúc, ta bỏ quên mất hai người các ngươi ở đây, thợ đèn đâu? Đi đâu rồi?"
Từ Đại Phúc cười khổ: "Thợ đèn tìm được việc làm rồi, tới chủ bảo tìm Tam quản sự."
Hình Hồng Lang cười: "Ngươi làm mặt khổ qua đó làm gì? Ngươi không cần sợ không tìm được việc làm, ngươi chính là người Thiên Tôn nói rõ cần."
Nàng chuyển hướng sang Cao Nhất Diệp, cười nói: "Thánh Nữ, phiền ngươi báo cho Thiên Tôn một tiếng, người này là hỏa dược tác, ta lấy được từ phủ Tây An."
Lý Đạo Huyền nghe vậy, lập tức vui mừng: Thì ra là hỏa dược tác.