Hỏa dược tác đến đây thật sự khiến Lý Đạo Huyền mừng rỡ vô cùng.
Rốt cuộc, pháo chuẩn bị đã lâu, có thể phát huy được công dụng rồi.
"Nhất Diệp, bảo hắn đến Giếng Thợ, trước tiên báo với Cao Nhất Nhất, theo tiêu chuẩn của công tượng, an bài cho hắn một gian phòng tạm thời, trước hết nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ sắp xếp công việc cho hắn."
Cao Nhất Diệp đáp lại một tiếng, dẫn Từ Đại Phúc đi về phía chủ bảo.
Từ Đại Phúc có chút thấp thỏm, nhưng thấy đối phương tựa hồ muốn thu lưu mình, trong lòng cũng có chút mong đợi. Vừa rồi thợ đèn nhận được tiền công ba lượng bạc khiến cho hắn hiện tại cũng có lòng tin với mình.
Rất nhanh, đã đến Giếng Thợ.
Ban ngày, Giếng Thợ rất náo nhiệt, đủ loại công tượng đều làm việc trong giếng trời, nhưng hôm nay sắc trời đã tối, đám công tượng đều ngủ hết rồi, chỉ có trong lò rèn vẫn còn ánh lửa, Lý Đại cầm lò xo, ngồi ở bên bếp lò phát sầu.
Hình ảnh này khiến cho Giếng Thợ ít nhiều cũng có chút âm trầm.
Tam Thập Nhị vừa mới tới dẫn theo thợ đèn qua, tượng sư Cao Nhất Nhất vừa mới an bài xong gian phòng cho thợ đèn, vừa quay đầu, lại nhìn thấy Cao Nhất Diệp dẫn theo một người tới.
Cao Nhất Nhất cười: "Lại thêm một công tượng mới tới à? Vị này chính là?"
Cao Nhất Diệp: "Hỏa dược tác."
Lời này khiến Cao Nhất Nhất giật nảy mình, đồng thời, Lý Đại trong lò rèn cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Cao Nhất Diệp: "Thiên Tôn bảo ông sắp xếp phòng ở tạm thời cho hắn trước."
Cao Nhất Nhất lấy làm lạ: "Tạm thời? Không để cho hắn ở trong Giếng Thợ sao?"
Lý Đại ở bên cạnh lên tiếng: "Đại khái ta có thể đoán được ý nghĩ của Thiên Tôn... đây có lẽ là vì... chuyện vụ nổ ở kinh thành."
Thôn Cao gia bế tắc tin tức, không hiểu vụ nổ ở kinh thành là gì, nhưng thợ rèn trong huyện thành như Lý Đại lại biết, Từ Đại Phúc làm hỏa dược tác càng rõ ràng hơn, trên mặt làm ra vẻ cổ quái: "Nếu ta ở chỗ này chơi hỏa dược, quả thật có chút không thỏa đáng, đây là gia bảo của đại lão gia đúng không? Nếu hỏa dược nổ tung ở đây... vậy thì..."
Lần này Cao Nhất Nhất đã hiểu: "Được rồi, tạm thời tìm một phòng ở tạm đã, sau đó xem Thiên Tôn sắp xếp như thế nào."
Hắn tạm thời an bài hỏa dược tác ở bên cạnh phòng thợ đèn.
Đêm hôm đó, hai công tượng mới đến đều rất hưng phấn, tụ tập với nhau nói chuyện tán gẫu mấy canh giờ, hưng phấn đến mức không ngủ được, cuộc sống mới đã triển khai, mà bọn họ đã mơ hồ cảm thấy, cuộc sống mới này còn sung sướng hơn cả cuộc sống trước đây của bọn họ.
Sáng sớm, Cao Nhất Diệp với đôi mắt gấu mèo gõ cửa phòng của hai vị công tượng, sau đó liền nhìn thấy Từ Đại Phúc cũng đôi mắt gấu mèo.
Hai đôi mắt gấu mèo trừng lên nhìn nhau.
Cao Nhất Diệp: "Chưa ăn bữa sáng đúng không?"
Từ Đại Phúc tội nghiệp khẽ gật đầu, hắn thật ra đã dậy một lúc rồi, thợ đèn đã được tượng sư Cao Nhất Nhất kéo đi sắp xếp công việc rồi, mà hắn có an bài khác, không thể đi theo Cao Nhất Nhất, đói bụng lại không dám ra ngoài tìm người hỏi đồ ăn, đành phải ôm bụng đói chờ đợi.
Cao Nhất Diệp cười: "Ta cũng chưa ăn sáng, gần đây bận rộn quá, mấy ngày rồi chưa nấu cơm, ta dẫn ngươi đi ăn bún gạo, sau đó chờ pháp chỉ của Thiên Tôn."
Từ Đại Phúc hiếu kỳ: "Bún gạo? Là cái gì?"
Rất nhanh, hắn đã được Cao Nhất Diệp dẫn tới "Bún Gạo Tịch Bát" bên trong khu thương mại, mới sáng sớm khách ở đây rất đông, Cao Tịch Bát làm không ngơi tay, bận rộn quay vòng vòng, không ngừng đưa bún xuống nồi, múc bún ra khỏi nồi.
Trưởng thôn, Vương tiên sinh, những người "có tiền lại không muốn tự mình làm", đang chen chúc trong cửa hàng, có người đã có bún gạo để "húp" rồi, có người còn đang chờ bún gạo của mình xuống nồi, trông bộ dạng rất gấp gáp.
Cao Nhất Diệp lấy ra mười đồng tiền, thanh toán hai chén bún gạo, liền bảo Từ Đại Phúc ngồi xuống: "Hình như ngươi cũng chưa có vợ, sau này bận rộn có lẽ cũng không có thời gian tự mình nấu cơm, có thể đến chỗ Tịch Bát thúc ăn bún gạo, thứ này ăn rất ngon, nghe nói là món ăn đặc sản của người phía nam."
Từ Đại Phúc nghĩ thầm: năm đồng một bát, làm sao ta ăn nổi? Không dám phách lối như vậy. Sợ là trong phủ Tây An cũng không có bao nhiêu người dám ăn. Nếu là bán một đồng tiền, hoặc là hai đồng tiền, có lẽ còn có một số người sẵn lòng thử xem.
Nhưng thôn này là sao?
Có nhiều người chịu ăn như vậy sao?
Hắn nhìn thấy mọi người chen chúc nhau trong quán, trong đầu tràn đầy nghi hoặc.
Trong lúc hắn và Cao Nhất Diệp húp bún gạo, Lý Đạo Huyền lại đang làm công việc chuẩn bị cho "Cục Hỏa Khí thôn Cao gia".
Cục Hỏa Khí, sau này khẳng định sẽ là bộ môn cực kỳ quan trọng của thôn Cao Gia. Bởi vì y tất nhiên sẽ đào thải phần lớn vũ khí lạnh, để cho toàn bộ thôn dân Cao gia đều dùng tới hỏa khí. Trong Cục Hỏa Khí sẽ chất rất nhiều hỏa dược, tính an toàn của thứ này thật sự không thể bỏ qua.
Không cẩn thận một chút là sẽ dẫn phát "vụ nổ Thiên Khải".
Cho nên Cục Hỏa Khí Cao gia phải cách chủ bảo một khoảng cách nhất định, cũng phải cách xa thôn lao động cải tạo và thôn làm công, tốt nhất là ở trong sơn cốc, tự tạo thành một bố cục, giống như phần lớn căn cứ quân sự tại hậu thế ở trong núi vậy.
Lý Đạo Huyền ấn liên tục vào "Đông Nam Tây Bắc" ở phía trên hộp. Phía tây bắc hai dặm có một sơn cốc nhỏ, trong cốc không có cây cối gì, tất cả đều là đá, đây đúng là một nơi rất tốt.
Lấy ra một tấm cạo kim loại, cạo vài cái ở giữa thôn Cao gia và sơn cốc kia. Một con đường bằng đất vàng cơ bản nhất cứ như vậy đào xong, về sau an bài thôn dân trải xi măng là được.
Sau đó là kiến trúc chủ thể của Cục Hỏa Khí.
Căn cứ quân sự của hậu thế, phần lớn chọn dùng kiến trúc bằng xi măng kiên cố, Lý Đạo Huyền cẩn thận suy nghĩ rồi chạy đến ban công, xách tới một cái chậu đá nhỏ mình dùng để trồng hoa, chậu đá này có hình bầu dục, dài hơn 10 xăng-ti-mét, làm bằng đá rất dày.
Y dùng mũi khoan, khoan bốn cái lỗ lớn bên mép để làm bốn cửa đông nam tây bắc, lại khoan một vòng lỗ nhỏ làm cửa sổ, sau đó đem cái chậu đá này trở tay úp ngược vào trong sơn cốc...
Xong rồi!
Một kiến trúc kiểu lớn, chất liệu hoàn toàn bằng đá cứ như vậy hình thành, chỉ là kiến trúc này có vẻ đơn sơ, bề ngoài trơ trụi, không có bất kỳ trang trí nào.
Như vậy là được rồi, những kiến trúc quân sự phải trụi lủi như vậy mới đúng.
Bên Lý Đạo Huyền vừa mới chuẩn bị sẵn sàng.
Bên kia, Cao Nhất Diệp và Từ Đại Phúc cũng húp bún gạo xong.
Hai người từ trong khu thương mại đi tới, Lý Đạo Huyền cũng vừa lúc chuyển tầm nhìn trở về, bèn cúi đầu phân phó: "Nhất Diệp, dẫn hắn ra khỏi thôn, đi về hướng tây bắc, sẽ nhìn thấy một con đường mới làm, đi thẳng theo con đường này."
Cao Nhất Diệp vội vàng dẫn đường.
Từ Đại Phúc vừa đi lên "con đường đất vàng" liền cảm giác được có gì đó không đúng, con đường này, cảm giác vừa mới làm xong, bùn đất còn tỏa ra cái loại mùi đất vừa mới bốc lên, hai bên đường còn có thể nhìn thấy dấu vết mới vừa bị hất ra.
Hắn là người thận trọng, cũng không dám hỏi, chỉ đi theo Cao Nhất Diệp.
Đi được hai dặm, phía trước xuất hiện một cái sơn cốc nhỏ, chỉ thấy trong sơn cốc có một kiến trúc bằng đá khổng lồ, trụi lủi, chiếm diện tích rất rộng, quy mô khổng lồ, cơ hồ to bằng nửa Cao gia bảo.