Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 193 - Chương 193: Bánh Vẽ Của Ông Chủ

Chương 193: Bánh vẽ của ông chủ Chương 193: Bánh vẽ của ông chủ

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Từ đại thúc, gian nhà này sau này sẽ do thúc quản."

Từ Đại Phúc nhìn thoáng qua gian nhà đá khổng lồ đến đáng sợ kia, sợ hãi giật mình: "Lớn như vậy... để ta quản sao?"

Lý Đạo Huyền cũng không giải thích, y lấy một quả pháo từ trong số pháo mua hồi tết, dỡ bỏ lớp giấy bên ngoài, đổ ra hỏa dược bên trong.

Hỏa dược trong pháo thành phần chủ yếu là lưu huỳnh, bột than, muối nitrat hoặc kali clorat, thật ra cũng chính là hỏa dược đen của Minh triều, cách điều chế hơi khác biệt, rất tiếp cận nhau.

Hỏa dược trong một quả pháo cũng không nhiều, chỉ là một dúm nhỏ, y lột giấy bao lấy hỏa dược ra, rồi đổ vào cửa sổ của "Cục Hỏa Khí".

"Nhất Diệp, dẫn Từ Đại Phúc đi vào xem đi."

Cao Nhất Diệp dẫn theo Từ Đại Phúc đi vào trong "Cục Hỏa Khí", do chậu đá úp ngược lại nên không gian bên trong rất lớn.

Hai người Cao Nhất Diệp và Từ Đại Phúc đi vào trong đó, giống như đi vào một sân vận động vô cùng lớn, đứng ở trong không gian như vậy đưa mắt nhìn xung quanh, sẽ có một loại cảm giác mình rất nhỏ bé.

Từ Đại Phúc vốn là người nhát gan thận trọng, đứng trong căn nhà lớn như vậy hắn không khỏi sợ hãi, run rẩy không biết tay chân để đâu.

Cao Nhất Diệp chỉ vào đống hỏa dược bên cửa sổ: "Thúc nhìn bên kia."

Từ Đại Phúc nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ: "A? Một đống viên cầu kỳ lạ."

Cao Nhất Diệp gật đầu: "Đó là hỏa dược tiên gia do Thiên Tôn cung cấp, đồ vật của tiên giới đều rất lớn, nhân gian giới chúng ta không thể trực tiếp sử dụng, cho nên cần thúc động thủ, nghiền nát nó ra."

Từ Đại Phúc nghe không hiểu tiên giới là gì, vội vàng đi tới trước đống hỏa dược kia.

Hỏa dược đổ ra từ trong một quả pháo nhỏ, đặt trước mặt hắn là một đống lớn. Từ Đại Phúc đưa tay nhặt lấy một quả cầu nhỏ từ bên trong, đặt lên mũi ngửi: "Đây là viên lưu huỳnh... Lại cầm lấy một quả cầu ngửi: "Đây là viên bột than."

"Đá tiêu..."

Hắn rất nhanh thăm dò ra thành phần của đống viên cầu này, vẻ mặt mê man: "Đây thực ra là hỏa dược đã điều phối xong rồi, chỉ là... mỗi viên đều quá lớn, không biết vì sao không mài nhỏ ra rồi mới điều phối."

Cao Nhất Diệp: "Đây chẳng phải là công phu của thúc sao?"

Từ Đại Phúc chấn động tinh thần: Đúng rồi! Nữ hảo hán lôi ta tới đây, không phải là vì để ta làm việc này sao? Ta còn hỏi mới thật ngu ngốc.

Hắn vội vàng hành đại lễ: "Thánh Nữ đại nhân, tiểu nhân đã biết mình nên làm gì, ta sẽ nghiền nhỏ những vật liệu hình tròn của hỏa dược này ra, sau đó lại theo tỉ lệ điều phối thành hỏa dược."

Cao Nhất Diệp nói: "Thiên Tôn nói một mình thúc không đủ, thúc còn phải có thêm vài đồ đệ, nếu không sản lượng hỏa dược sẽ không đủ. Thúc cũng không cần lo lắng dạy đồ đệ sư phụ sẽ chết đói, sau này sẽ cho thúc làm cục trưởng Cục Hỏa Khí, phụ trách quản lý toàn bộ hỏa dược tác, tiền công còn cao hơn so với tự mình động thủ."

Từ Đại Phúc thầm mừng rỡ: Xem ra Thiên Tôn là đại lão gia rất biết chiếu cố người khác, ngay cả chuyện "dạy đồ đệ sư phụ chết đói" cũng đã suy nghĩ đến, nên nhắc nhở ta trước, còn đồng ý với ta sau này có thể làm cục trưởng, thêm tiền công.

Trong nháy mắt, Từ Đại Phúc cảm giác cả người tràn đầy hăng hái.

Lý Đạo Huyền trong lòng thầm nghĩ: Người cổ đại quá ngây thơ, nếu người hiện đại nghe được hứa hẹn "thăng chức tăng lương", khẳng định là tiến vào trạng thái cảnh giác đầu tiên. Bởi vì... cái đó gọi là "bánh vẽ của ông chủ", ai dám lấy loại bánh này để ăn lót dạ?

Người hiện đại hiện tại đi làm cũng không cần phải ăn cơm nữa, bánh vẽ của ông chủ, dưa chuột của đồng nghiệp tức là buôn dưa chuột nói xấu đồng nghiệp, cá của mình mò tức là hành vi lười biếng, đục nước bèo cò, bảo đảm khiến ngươi ăn no.

Vì không khiến người cổ đại thật thà cảm nhận được ác ý của người hiện đại, thì ta phải làm một ông chủ tốt. Đến lúc đó thật sự phải thăng chức cho hắn, không phải bánh vẽ.

Cao Nhất Diệp: "Hiện tại Cục Hỏa Khí của thúc trống trơn, không có gì hết, ngay cả cửa sổ cũng không có, cần phải mua sắm rất nhiều vật dụng, thúc không cần khách khí, cần cái gì cứ báo cáo với Đàm sư gia, sư gia sẽ ưu tiên đảm bảo cung cấp đủ vật tư cho Cục Hỏa Khí, còn thúc thì đến thôn làm công tìm thêm mấy học đồ, nhất định phải bảo đảm Cục Hỏa Khí nhanh chóng đi vào hoạt động, thiên tôn chờ hỏa dược rất lâu rồi."

Từ Đại Phúc vội vàng hành đại lễ: "Tiểu nhân đã rõ, nhất định không phụ Thiên Tôn ủy thác."

Sắp xếp xong mọi chuyện, hai người cũng không cần thiết ở lại chỗ này nữa. Trở về chủ bảo, Từ Đại Phúc vội vàng đi tìm Đàm Lập Văn.

Cao Nhất Diệp lại ngáp một cái rõ to, đi về phía vọng lâu.

Xem ra nàng đã vô cùng mệt mỏi, bước đi cũng lảo đảo, đang đi đột nhiên ngủ gật, người bổ nhào suýt nữa ngã xuống, cũng may Lý Đạo Huyền đã sớm cảm giác được trạng thái của nàng không đúng, đã chuẩn bị sẵn sàng, vội vàng thò một ngón trỏ ra đặt ở trước mặt nàng.

Cao Nhất Diệp nhào vào ngón tay Lý Đạo Huyền, liền tỉnh táo lại, nàng kêu một tiếng "ui da", vội vàng dùng hai tay chống trên ngón tay y rồi lui lại hai bước, đứng vững một lần nữa mới nhìn thoáng qua bàn tay của Lý Đạo Huyền thu về, khuôn mặt ửng đỏ: "Đa tạ Thiên Tôn."

Lý Đạo Huyền: "Ngày nào cũng thức đêm vẽ tranh à? Cho nên không chịu nổi?"

Cao Nhất Diệp thấp giọng nói: "Ừm."

Nếu bây giờ Lý Đạo Huyền dựa vào thế này hỏi nàng: "Ngươi rốt cuộc đang vẽ cái gì?" Chắc chắn Cao Nhất Diệp sẽ không giấu giếm, ngoan ngoãn báo cáo lên trên.

Nhưng Lý Đạo Huyền cảm nhận được thiếu nữ không có ý muốn chủ động nói ra, nếu như mình dùng uy nghiêm của Thiên Tôn để hỏi nàng, hình như không được tốt lắm, liền nhịn xuống câu hỏi kia.

Y chỉ thay đổi phương hướng: "Thành quả thế nào rồi?"

Cao Nhất Diệp hài lòng nở nụ cười: "Sắp hoàn thành rồi, đợi ta vẽ xong sẽ mang ra cho mọi người xem, khiến họ giật mình chơi."

"Hành hạ bản thân như vậy không phải cũng khiến mọi người giật mình sao?" Lý Đạo Huyền cười: "Quả nhiên là nữ hài nghịch ngợm nhất thôn Cao gia."

Cao Nhất Diệp: "Hì hì."

"Được rồi, mau trở lại vọng lâu ngủ một giấc đi."

Cao Nhất Diệp: "Ta không thể ngủ, còn phải chờ giúp thiên tôn hạ pháp chỉ nữa."

"Vậy thì không cần." Lý Đạo Huyền giọng ôn hòa nói: "Nếu như thôn Cao gia không có chỉ thị của ta thì không cách nào vận chuyển, vậy cũng không phải chuyện tốt gì, cho dù một ngày ta không hạ lệnh, thì đã sao? Ngươi cũng đừng mãi thức đêm vẽ tranh, ban ngày vẽ đi, buổi tối lo mà ngủ, ban ngày vẽ tranh, ta đang chờ xem ngươi vẽ ra thứ gì đặc sắc."

"Được... Được rồi!" Cao Nhất Diệp xoa xoa vành mắt thâm quầng: "Vậy ta phải đi ngủ đây, nếu Thiên Tôn có pháp chỉ gì cần ta ban xuống, nhất định phải đánh thức ta."

"Đi đi!"

Thiếu nữ lạch bạch chạy về vọng lâu, ngã nhào trên giường, không đến mấy phút đã ngủ say sưa, tiến vào mộng đẹp.

Lý Đạo Huyền quả thật không có ý định hạ pháp chỉ gì nữa, trước khi thiếu nữ tỉnh ngủ, liền làm một người quan sát đơn thuần đi.

Đang nghĩ tới đây thì thấy trên bãi đất trống trước cửa Cao gia bảo, đám đông thôn dân đang tập trung, chính giữa vòng tròn, Cao Sơ Ngũ và Hình Hồng Lang đang xoa tay, chuẩn bị giao đấu.

Bình Luận (0)
Comment