Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 195 - Chương 195: Khôi Phục Thân Trong Sạch

Chương 195: Khôi phục thân trong sạch Chương 195: Khôi phục thân trong sạch

Trương Lão Ngũ bị thương lập tức được các thôn dân đưa về trong thôn, hiện tại trong thôn làm công đã có đại phu, vốn là một lang trung phiêu bạt giang hồ, kết quả đi tới thôn Cao Gia là không chịu đi nữa, kẻ ngu mới đi.

Y thuật của vị đại phu này còn rất lợi hại, hắn dùng phương thức trung y truyền thống để chẩn đoán cho bệnh nhân. Sau khi chẩn đoán ra nguyên nhân bệnh, liền dùng "tiên dược" mà Lý Đạo Huyền cung cấp để đúng bệnh trị liệu, hiệu quả thật đúng là chuẩn chỉnh không sai.

Những bệnh nhẹ vết thương bình thường, ở chỗ hắn đều là thuốc đến bệnh trừ.

Trương Lão Ngũ trải qua khám bệnh, đều là vết thương da thịt, thoa thuốc, tĩnh dưỡng là được rồi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi những người khác đều quan tâm đến Trương Lão Ngũ, Lý Đạo Huyền lại chú ý đến Chủng Cao Lương.

Vị phạm nhân cải tạo này sau khi thấy Trương Lão Ngũ không có việc gì làm liền thở phào nhẹ nhõm, phủi phủi tay, lại đi về phía công trường của đám tội phạm làm việc, không ai chú ý tới hắn.

Người làm việc tốt luôn dễ dàng bị người khác quên lãng như vậy.

Lý Đạo Huyền khẽ nhíu mày.

Muốn đánh thức Cao Nhất Diệp tới giải quyết việc này...

Đúng lúc này, một bóng người từ xa chạy tới, chính là Tam Thập Nhị. Hắn nghe được thương thế của Trương Lão Ngũ không sao mới tóm lấy một thôn dân thôn Trương gia: "Ai cứu Trương Lão Ngũ từ dưới khe núi lên?"

Thôn dân nói: "À... Hình như là một tội phạm cải tạo, trông rất cao to, về phần rốt cuộc là ai thì ta cũng không thấy rõ."

Tam Thập Nhị nhíu mày: "Ôi trời! Sao lại không thấy rõ cái này?"

Thôn dân: "Lúc đó chỉ để ý tới Trương Lão Ngũ."

Tam Thập Nhị: "Giúp ta hỏi người khác xem, ta cũng hỏi một chút, nhất định phải tra ra rốt cuộc là ai cứu người."

Lý Đạo Huyền khẽ nhếch miệng nở một nụ cười, rất tốt, thì ra vẫn có người nhớ chuyện muốn tìm người làm việc tốt, không tệ không tệ, trong thôn không ngừng thu hút đủ loại nhân tài, không phải là vì bất cứ lúc nào cũng có người đến xử lý các tình huống tương ứng hay sao?

Có thể để Cao Nhất Diệp ngủ thêm một lúc nữa.

Tam Thập Nhị hỏi tới hỏi lui mọi người, cuối cùng cũng hỏi tới cái tên "Chủng Cao Lương", tên này hắn cũng có chút ấn tượng, dù sao thì nó cũng quá đặc sắc.

Hoàng hôn cùng ngày...

Lúc mặt trời chiều ngã về tây, toàn bộ phạm nhân kéo thân thể mỏi mệt về thôn lao động cải tạo. Bọn họ chuẩn bị bỏ công cụ lao động xuống, rửa mặt, nấu cơm, sau đó sẽ đến khu thương mại Cao gia xem "Thiểm Bắc đạo tình".

Đây chính là niềm an ủi duy nhất sau mỗi ngày làm việc vất vả.

Đáng tiếc bọn họ không có thu nhập, không thể thưởng tiền cho gánh hát, điều này trở thành tiếc nuối lớn nhất của các phạm nhân cải tạo.

Chủng Cao Lương cùng mấy đồng nghiệp khiêng cuốc, vừa trò chuyện vừa đi vào thôn, đang định về nhà nấu cơm, đột nhiên nhìn thấy Tam Thập Nhị, Đàm sư gia, còn có mấy bang nhàn, cùng nhau đi vào thôn lao động cải tạo.

Mấy bang nhàn lớn tiếng gào to: "Tất cả mọi người tập hợp, Tam quản sự có việc trọng đại muốn tuyên bố."

Đám phạm nhân vội vàng chạy tới, Chủng Cao Lương cũng lẫn vào trong đó, bộ dáng muốn hóng chuyện.

Thấy mọi người tụ tập đông đủ, Tam Thập Nhị hắng giọng một cái, lớn tiếng nói: "Hôm nay ta đến đây là muốn nói một đại sự xảy ra vào ban ngày..."

Chỉ chớp mắt, Tam Thập Nhị đã kể tường tận một lần chuyện Trương Lão Ngũ bị thương, Chủng Cao Lương cứu người.

Đám phạm nhân hiện tại chia ra các nơi làm việc, trong đó có không ít người thật sự không biết chuyện xảy ra vào ban ngày, nghe Tam Thập Nhị nói, mọi người mới cùng đẩy Chủng Cao Lương lên phía trước, không ít người còn đang cười mắng: "Cao Lương ca, thì ra ban ngày ngươi làm chuyện tốt như vậy a."

"Cao Lương ca lợi hại a, cõng một người còn có thể leo lên dốc núi."

"Có bản lĩnh."

Được khen ngợi Chủng Cao Lương vui tươi hớn hở, dù sao cũng là người, được người ta khen khẳng định là rất vui vẻ, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Tam quản sự chọn nói ra chuyện vào lúc này, chẳng lẽ là muốn tối nay phát thêm cơm cho ta, phát thêm thịt cho ta chẳng hạn? Vậy thì ngon rồi.

Hắn đang nghĩ tới đây, chợt nghe Tam Thập Nhị tiếng lớn nói: "Chủng Cao Lương không để ý an nguy của bản thân, anh dũng cứu người. Cái gọi là cứu một mạng người, hơn xây bảy cấp phù đồ, là việc đại thiện, có tác dụng làm tấm gương cực kỳ quan trọng. Đại thiện có thể đền bù đại ác, ta căn cứ theo pháp chỉ Thiên Tôn ban bố lần trước vì chỉ dẫn tinh thần, quyết định thi hành giảm hình cho Chủng Cao Lương."

Những lời này vừa nói ra, toàn bộ phạm nhân đồng loạt sửng sốt.

Chủng Cao Lương là người ngốc nhất, hắn còn tưởng rằng mình sẽ được thêm đồ ăn, ăn một bữa là xong chuyện rồi. Không nghĩ tới, Tam quản sự lại chạy đến tuyên bố giảm hình phạt, thật đúng là sung sướng.

Chủng Cao Lương hỏi giọng run run: "Không biết... Có thể giảm bao lâu? Một tháng? Hai tháng?"

Tam Thập Nhị: "Vốn dĩ ngươi còn có nửa năm thi hành án, nhưng một mạng của Trương Lão Ngũ đủ quý giá, dư sức trung hoà thi án nửa năm của ngươi, cho nên, bây giờ ta tuyên bố, Chủng Cao Lương mãn hình được thả, khôi phục thân trong sạch!"

Lời này lọt vào tai, phảng phất như ngũ lôi oanh đỉnh.

Chủng Cao Lương ngây người thời gian 13 lần chớp mắt, sau đó "Oa" một tiếng rống lên: "Ta... ta... ta khôi phục thân trong sạch rồi!"

Đám phạm nhân bên cạnh cùng nhau hoan hô: "Cao Lương ca, chúc mừng khôi phục thân trong sạch."

Chủng Cao Lương còn run rẩy: "Ta... Sau này làm việc, có tiền công rồi sao?"

Tam Thập Nhị mỉm cười: "Đúng vậy!"

Chủng Cao Lương tiếp tục run rẩy: "Ruộng... ruộng của ta ở thôn Chủng gia... cũng có thể trở về trồng trọt rồi?"

Tam Thập Nhị tiếp tục mỉm cười: "Đúng vậy! Ruộng đó ngươi có thể đi trồng bất cứ lúc nào, Thiên Tôn đã mời Long vương gia làm mưa cho thôn Chủng Gia, cũng đào xong hồ nước dùng để tưới tiêu bên kia, Thiên Tôn thi pháp đổ đầy hồ nước rồi."

Chủng Cao Lương cao vui mừng quá đỗi, đột nhiên vung chân chạy như điên về hướng thôn Chủng gia: "Ta muốn đi nhìn ruộng nhà ta, ha ha ha, ta có thể trồng cao lương rồi, ha ha ha, bây giờ mới tháng ba, vẫn còn kịp, vẫn còn kịp trồng cao lương."

Đám phạm nhân nhìn theo bóng lưng Chủng Cao Lương đi xa, ánh mắt có chút phức tạp, có hâm mộ, có ghen tỵ... Nhưng cuối cùng đều biến thành ước mơ.

Ước mơ đối với tương lai!

Còn nửa năm nữa, chúng ta cũng có thể được tự do giống như Chủng Cao Lương.

Có lẽ không tới nửa năm nữa, chỉ cần chúng ta tích cực làm người tốt, làm việc tốt có lẽ chúng ta cũng có thể giảm hình phạt.

Tam Thập Nhị chuyển sang các phạm nhân còn lại, mỉm cười nói: "Các vị! Ta cũng không cần nhiều lời nữa, vẻ mặt của các ngươi đã nói rõ các ngươi đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Thiên tôn nhân thiện, mọi người không nên phụ tấm lòng của lão nhân gia."

Các phạm nhân cùng nhau hướng về không trung hành đại lễ, sau đó nhao nhao lên: "Thiên Tôn, xin ngài xem biểu hiện của ta đi."

"Thiên tôn, sau này tiểu nhân nhất định không phụ kỳ vọng của ngài."

"Đời này, tuyệt đối không làm chuyện xấu nữa."

Lý Đạo Huyền nở nụ cười hoà ái.

Tốt lắm tốt lắm!

Đây mới là ý nghĩa chân chính của lao động cải tạo, mình chưa nói một câu nào, bản thân các người tí hon đã lĩnh hội được điểm này, đó là tiến bộ cực lớn.

Bình Luận (0)
Comment