Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 197 - Chương 197: Vi Phụ Muốn Giết Nó Không Còn Manh Giáp

Chương 197: Vi phụ muốn giết nó không còn manh giáp Chương 197: Vi phụ muốn giết nó không còn manh giáp

Mỗi lần Lương Thế Hiền tới thôn Cao Gia chưa bao giờ có chuyện tốt.

Không phải là tới mượn lương, chính là tới mượn cung.

Lần này hắn tới thôn Cao Gia, trên mặt lại mang theo nụ cười xấu hổ, chỉ nhìn dáng vẻ đó là biết hắn tới lại mượn đồ vật.

Trước tiên Tam Thập Nhị đi lên nghênh đón, Cao Nhất Diệp cũng vội vàng về vọng lâu thay một bộ y phục đoan trang.

Lý Đạo Huyền thì chuẩn bị ghế đẩu và hạt dưa đậu phộng, chuẩn bị hóng chuyện.

Lương Thế Hiền và Tam Thập Nhị vừa gặp nhau chính là một lô một lốc những lời khách sáo, là cái loại khiến người nghe cũng phải chóng mặt, Phương Vô Thượng bên cạnh và Lý Đạo Huyền trên trời cũng làm vẻ mặt chán ghét, nghe mà bực mình.

Mất nửa ngày hai người mới nói đến trọng điểm.

Lương Thế Hiền: "Lần này tới chơi, lại muốn... khụ... mượn một số cung..."

Nói đến đây, chính hắn cũng cảm thấy ngại, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui vào.

Tam Thập Nhị gật đầu đáp ứng, hỏi ngược lại: "Cường đạo lại tới gây chuyện à?"

Lương Thế Hiền thở dài: "Đúng vậy, lại còn là bạn cũ của chúng ta, Lạc Xuyên Không Dính Bùn."

Tam Thập Nhị: "Ồ, người này bại trận hai lần ở huyện Trừng Thành chúng ta, hắn còn dám tới?"

Lương Thế Hiền: "Cái này phải kể cho mọi người nghe tình thế phương bắc rồi..."

Hắn bắt đầu kể lể với giọng điệu nặng nề.

Thì ra, mấy ngày trước Bạch Thủy Vương Nhị từ huyện Nghi Quân bắc thượng, tiến vào huyện Lạc Xuyên.

Tuần kiểm Lạc Xuyên lập tức suất quân kịch chiến một trận với Vương Nhị, vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, lại không ngờ đại bại. Tuần kiểm Lạc Xuyên đại bại, chỉ có thể chật vật lui về huyện thành.

Lần này thì khiến cho toàn bộ huyện Lạc Xuyên triệt để thoát khỏi khống chế của quan phủ.

Vương Nhị muốn đi đâu là đi đó, trực tiếp qua Lạc Xuyên, tiếp tục bắc thượng.

Không Dính Bùn từ núi Hoàng Long chui ra cũng thu được thời cơ thở dốc quý giá, hắn vốn chính là người Lạc Xuyên, tại Lạc Xuyên sở hữu danh vọng rất tốt. Vừa ra khỏi núi, lập tức tụ tập thêm vài cỗ nghĩa quân, thanh thế đại chấn.

Không Dính Bùn lúc này binh hùng tướng mạnh, thủ hạ hãn phỉ như mây, tổng cộng có bảy phân đội.

Đội một Nhãn Tiền Nhi, đội hai Điểm Đăng Tử tức Triệu Thắng, đội ba Lý Tấn Vương, đội bốn Hạt Tử Khối, đội năm Lão Trương Phi, đội sáu Loạn Thế Vương, đội bảy Dạ Bất Thu.

Nghe được Lương Thế Hiền báo ra danh sách này, Lý Đạo Huyền cũng không khỏi thầm than một tiếng: hiện tại mới bảy đội a? Đợi đến khi đội thứ tám gia nhập, vậy thì toang rồi.

Bởi vì... Đội thứ tám của Không Dính Bùn chính là Lý Tự Thành đại danh đỉnh đỉnh.

Hiện tại hắn tạm thời còn chưa nhập bọn! Đội thứ tám bỏ trống.

Lương Thế Hiền nói tiếp: "Lạc Xuyên Không Dính Bùn này thanh thế càng lúc càng lớn, tại huyện Lạc Xuyên hoành hành ngang ngược, có trong tay bảy đội cường đạo, phân ra nhiều lộ tiến quân, trong đó có hai lộ lại hướng về phía huyện Trừng Thành chúng ta."

Tam Thập Nhị ngạc nhiên: "Tụ lại một chỗ không phải là càng mạnh sao? Vì sao còn phải chia làm nhiều lộ?"

Tuần kiểm Phương Vô Thượng hừ lạnh một tiếng: "Nếu bảy đội cường đạo tụ tập lại, nhân số đạt tới mấy vạn, lương thực cần thiết rất lớn, chúng lại không công vào huyện thành, chỉ ở nông thôn cướp lương, sao chia đủ lương thực cho mấy vạn người? Đương nhiên chỉ có thể phân tán ra cướp đoạt."

Lúc này Tam Thập Nhị mới bừng tỉnh, vẻ mặt khó coi: "Vậy... vậy phân lộ ra cướp lung tung, chẳng phải là... dẫn đến dân chúng càng thêm khó khăn."

Lương Thế Hiền thở dài: "Dân chúng Lạc Xuyên khổ quá! Đáng tiếc bản quan chỉ là huyện lệnh Trừng Thành, chuyện bên Lạc Xuyên cũng không có quyền hỏi đến. Nhưng cường đạo muốn tới huyện Trừng Thành, bản quan phải quản."

Hắn đưa ra một tấm bản đồ của quan phương, vẽ rất cẩn thận, đưa tay chỉ lên trên bản đồ: "Đội một Nhãn Tiền Nhi, dự tính sẽ từ trấn Phùng Nguyên công qua đây, mà đội hai của Điểm Đăng Tử đã tiến vào núi Hoàng Long, cho nên... chúng rất có khả năng từ Bạch gia bảo đánh qua đây."

Tam Thập Nhị: "Ý của huyện tôn đại nhân là?"

Lương Thế Hiền: "Trấn Phùng Nguyên và Bạch gia bảo, hai lộ đều phải thủ, ý nghĩ của bản quan là như thế này, trấn Phùng Nguyên do bản quan suất lĩnh dân đoàn của huyện thành và trấn Phùng Nguyên ngăn cản. Mà bên phía Bạch gia bảo sẽ do dân đoàn của Bạch gia bảo và thôn Cao Gia cùng nhau ngăn cản."

Phương Vô Thượng bổ sung: "Ta đóng quân ở giữa trấn Phùng Nguyên và Bạch gia bảo, tặc quân đánh bên nào, ta sẽ cứu viện bên đó."

Lý Đạo Huyền cũng không khỏi gật đầu, kết cấu của chiến lược này vẫn rất hợp thực tế.

Lương Thế Hiền: "Cho nên, bản quan muốn mời thôn Cao Gia phái ra dân đoàn, đến Bạch gia bảo trước, cùng dân đoàn Bạch gia bảo chống đỡ tặc quân. Giáo viên dân đoàn của Bạch gia bảo Bạch Diên là một người lương thiện, bản quan đi tìm hắn nói chuyện, bảo hắn đáp ứng tiếp nhận người của các ngươi tiến vào Bạch gia bảo, chắc hẳn Bạch Diên cũng sẽ nể mặt của bản quan."

Hắn vừa mới nói đến đây liền nghe được tiếng vó ngựa, vài con khoái mã chạy vội mà đến.

Người dẫn đầu bạch y thướt tha, chính là Bạch Diên, còn có vài gia đinh cưỡi ngựa theo sau, trông rất uy phong.

Mới vừa vào phạm vi của thôn Cao Gia, Bạch Diên đã ở trên lưng ngựa hai tay ôm quyền, hướng trên không hành đại lễ một cái bái thiên tôn. Dù sao hắn rất chú ý tới môn "Lễ" này.

Phóng ngựa tới trước bảo, xoay người xuống ngựa, rầm rập đứng trước mặt Lương Thế Hiền và Tam Thập Nhị.

"Ơ, đây không phải huyện tôn đại nhân sao? Còn có Phương tướng quân!" Bạch Diên lễ nghi cực kỳ chu đáo, vội vàng hành lễ với hai người: "Tại hạ may mắn có thể ngẫu nhiên gặp hai vị ở đây, thật sự là niềm vui khôn xiết a."

Lương Thế Hiền cười: "Bạch tiên sinh, bản quan và Tam quản sự đang nói đến ông, Không Dính Bùn binh chia hai đường, lần thứ hai đột kích, ta muốn mời thôn Cao Gia phái ra dân đoàn, đến Bạch gia bảo trợ ông phòng ngự, đang nói đến đó thì ông đã đến rồi."

Bạch Diên: "Tại hạ cũng vì chuyện này mà đến, thợ săn trong núi truyền đến tin tức, trên núi Hoàng Long lại có tặc quân, cố ý tới thông báo cho thôn Cao Gia một tiếng, hắc."

Nói xong lời cuối cùng, hắn đột nhiên cười khẩy một tiếng, đoạn lấy ra một quyển sách trong túi hành lý từ trên lưng ngựa xuống, chính là [Số Học Tiểu Học Lớp Sáu quyển hạ], lắc lư nó trong tay: "Tiện thể tới thu thập tên nghịch tử tự cao tự đại kia của ta."

Lý Đạo Huyền vừa nhìn động tác của hắn là hiểu ngay, hắn đã học xong toàn bộ 12 quyển [Số Học Tiểu Học], cho nên mới đắc ý đưa ra quyển hạ lớp sáu.

Lương Thế Hiền ngạc nhiên nói: "Đây là sách gì? Nghịch tử của Bạch tiên sinh vì sao phải đến đây thu thập?"

Bạch Diên cười ha ha: "Đây là số học."

Nói xong, hắn lại quay đầu nói với lính gác trên đầu tường: "Nhanh đi gọi nghịch tử của ta qua đây, nói cho nó, vi phụ muốn so số học với nó, lần này nhất định phải giết cho nó không còn manh giáp."

Lương Thế Hiền: "Số học? Thú vị, bản quan cũng am hiểu cái này."

Bạch Diên lấy làm lạ: "Huyện tôn đại nhân cũng am hiểu? Vậy thì hay rồi, tới tới tới, trước tiên làm đạo đề này. Trĩ thỏ chung một lồng, trên có 35 cái đầu, dưới có 94 cái chân, hỏi số lượng trĩ và thỏ?"

Lương Thế Hiền lập tức bật mode tính toán trong đầu, một đàn gà và một đàn thỏ tung bay trong đầu, 35 cái đầu và 94 cái chân như đèn kéo quân xoay tròn trong đầu, ở giữa có vô số nét vẽ, nối liền giữa đầu và chân của gà thỏ, vẽ thành thân thể của chúng nó, khi cả bức tranh vẽ xong,"Đinh" một tiếng, hình ảnh dừng lại, đồng thời dần dần trở nên rõ ràng.

Ở trong thế giới đó Lương Thế Hiền ấn vào phím tạm dừng, chỉ vào hình ảnh bắt đầu đếm từng con, rốt cuộc đếm rõ ràng: trên hình ảnh có 23 gà, 12 thỏ.

Lương Thế Hiền kiêu ngạo nói: "Gà 23, thỏ 12."

Bình Luận (0)
Comment