Trong tiếng vó ngựa vang lên, một con khoái mã vọt vào Cao gia bảo.
Trên ngựa là một gia đinh của Bạch gia bảo, hắn xoay người xuống ngựa, đem một bức quân tình cấp báo đưa cho Tam Thập Nhị.
Tam Thập Nhị mở ra xem, thì ra là báo cáo quân tình do Bạch Diên gửi qua đây.
Bên trong kể tường tận chuyện Điểm Đăng Tử đến Bạch gia bảo xin lương thực, còn nói hắn đã tự chủ trương, lấy mười thạch lương thực của Thiên Tôn ban cho đưa cho tặc khấu, về việc này, còn muốn xin chỉ thị của Thiên Tôn, mình làm thỏa đáng hay không.
Trên đài.
Tam Thập Nhị không dám chậm trễ, vội vàng cầm báo cáo quân tình đi tới vọng lâu.
Rất nhanh, Cao Nhất Diệp đã ngừng vẽ tranh, cùng Tam Thập Nhị đứng trên sân thượng lầu ba vọng lâu.
Lý Đạo Huyền vừa lúc đang ở bên cạnh hộp ăn cháo thịt nạc trứng muối, thấy vẻ mặt nghiêm túc cua hai người liền đưa mặt đến trước hộp.
"Thiên Tôn tới rồi!" Cao Nhất Diệp quay đầu nói với Tam Thập Nhị: "Ông mau báo cáo đi."
Tam Thập Nhị đem báo cáo quân tình cẩn thận đọc một lần.
Lý Đạo Huyền nghe xong, ngược lại lại lâm vào trầm tư.
Mở máy tính ra, nhập vào Điểm Đăng Tử Triệu Thắng, tra tìm tư liệu.
Rất nhanh, tư liệu về Triệu Thắng đã có, nhưng tư liệu trong sử sách ghi lại cực ít, chỉ vài câu ít ỏi đã đem sự tích bình sinh của hắn kể xong, bên trong cũng không nói đến Triệu Thắng là người tốt hay là người xấu, chỉ ghi việc hắn bị vu hãm tạo phản, bị ép khởi nghĩa. Hơn nữa, cho dù sách sử viết hắn là người tốt, ngươi dám tin hắn tốt thật không?
Lấy sử đánh giá người, bị người hãm hại một trăm triệu lần cũng thấy không đủ.
Lý Đạo Huyền suy nghĩ ba giây, chọn X, tư liệu lịch sử này không xem cũng được.
Vẫn là trở lại trong hộp đi.
"Tam Thập Nhị, đi gọi mấy tài xế tới đây, vận chuyển thêm chút lương thực cho Bạch gia bảo."
Nghe xong câu này, Tam Thập Nhị cũng không khỏi kinh ngạc: "Lần này Thiên Tôn thái độ khác thường, muốn giúp tặc ư?"
"Cũng không phải giúp tặc, mà là giúp nạn dân."
Lý Đạo Huyền thầm than trong lòng: Nếu Triệu Thắng không nói sai, 3000 người phía sau hắn đều là những người lương thiện, không muốn cướp đoạt dân chúng khác, vậy 3000 người này nhất định phải cứu.
Nếu như hắn lừa Bạch Diên, cũng lừa ta, chỉ là muốn kiếm chút lương thực cho tặc nhân ăn no, có sức lực để đi cướp càng nhiều dân chúng hơn, sớm muộn gì ta cũng sẽ thưởng cho hắn một chưởng pháp từ trên trời giáng xuống.
Người bình thường sợ bị lừa là vì sau khi bị lừa sẽ phải trả một cái giá rất lớn, cái giá này không phải trên kinh tế, mà chính là trên sinh mệnh, bị lừa một lần sẽ là vết thương chồng chất, thậm chí là mất mạng.
Nhưng Lý Đạo Huyền thì khác, đừng nói mười thạch, cho dù có thêm một trăm thạch lương thực, thì cũng chỉ là việc Lý Đạo Huyền tiện tay bốc một nắm bột mì, không mất mấy đồng tiền của y.
Về mặt kinh tế cơ bản sẽ không bị hao tổn!
Mà trên sinh mệnh càng không thể nào hao tổn được!
Cho nên y không sợ bị lừa.
Trả một chút phí tổn cũng không tính là gì, nếu có thể dùng để thấy rõ một người, hoặc nói là nhìn rõ ba ngàn người, thế thì đáng giá thử một lần.
"Chở thêm hai xe lương thực đi Bạch gia bảo." Lý Đạo Huyền phân phó: "Mặt khác, viết một phong thư cho Bạch Diên, nói với hắn, cố gắng tiếp xúc nhiều với Triệu Thắng, nói chuyện nhiều hơn. Nếu 3000 người kia thật sự đều là dân chúng lương thiện, bất đắc dĩ mới tạo phản, thì đưa họ xuống núi, đưa đến thôn Cao gia, ta sẽ an bài cho họ."
Tam Thập Nhị vội vàng hành một đại lễ: "Thiên Tôn nhân từ."
Lý Đạo Huyền: "Căn dặn Bạch Diên, tâm đề phòng người không thể không có, lúc tiếp xúc với Triệu Thắng, cũng không thể buông lỏng cảnh giác, nếu đối phương đột nhiên trở mặt đánh tới, phải cam đoan mình có đủ thời gian phản ứng, đừng trúng kế của tặc nhân."
Tam Thập Nhị: "Tuân lệnh!"
Tam Thập Nhị vội vàng đi viết thơ.
Lý Đạo Huyền thì nhìn xuống thôn Cao gia, trong lòng thầm cân nhắc.
Nếu như thật sự nuốt cả nhóm của Triệu Thắng vào, đó là trọn vẹn hơn 3000 nhân khẩu, bản thân thôn Cao gia chỉ có hơn 1000 nhân khẩu, nếu đột nhiên thoáng cái có thêm 3000 người ngoại lai, rất dễ dàng tạo thành rắn nuốt voi, tiêu hóa không nổi, phá hủy diện mạo tinh thần hiện tại của thôn Cao gia vất vả lắm mới hình thành.
Xem ra, phải sắp xếp cho những người này một nơi ở khác.
Bọn họ không cần làm nông nghiệp, có thể dùng toàn bộ để làm công, vậy thì không cần an bài ruộng đất cho bọn họ, có thể sắp xếp nơi ở cho bọn họ là một nơi đất đai cằn cỗi cũng không sao cả.
Lý Đạo Huyền lập tức nghĩ đến sơn cốc "thần tiên đánh nhau với yêu quái".
Những ngày gần đây, mỗi đêm y đều mở một canh giờ "thuật chiến đấu quân đội" cho dân đoàn, đã hoàn thành một vòng, Trình Húc đã học xong, kế tiếp chỉ chậm rãi dạy cho những người khác.
Sơn cốc đó cũng có thể lợi dụng được.
Quy hoạch đơn giản một chút, nếu trong sơn cốc đặt nhà nhựa khắp nơi, vậy có thể tiếp nhận 3000 người rất thoải mái.
Sau đó là vấn đề khoảng cách từ nơi ở đến nơi đi làm mỗi ngày của họ.
Sơn cốc cách thôn Cao gia khoảng sáu dặm đường, khoảng cách này để họ dùng chân đi là không thể được, nhưng dùng Xe Mặt Trời công cộng đưa đón 3000 người đi tới đi lui cũng không phải là cách!
Xem ra phải xuất động phương tiện giao thông càng trâu bò hơn, càng tiên tiến hơn trước mới được.
Thật ra phương tiện giao thông này Lý Đạo Huyền đã lên phương án từ lâu, chỉ là lúc trước nhân khẩu ít, mọi người lại ở tập trung với nhau, nên y không lấy nó ra.
Hiện tại nhân khẩu tăng cao, còn phải phân tán đến một khu vực khác, giữa hai bên chắc chắn sẽ dùng được thứ này.
Lên mạng, truy cập vào taobao, tìm "xe lửa chạy bằng điện mini", chớp mắt hiện ra một đống xe lửa đủ loại kiểu dáng chạy bằng điện.
Lý Đạo Huyền chọn một cái xe lửa mini "có thể tự lắp ráp đường ray", sử dụng "pin AA".
Điểm đặc biệt là đường ray còn có thể mua riêng, đương nhiên là roẹt roẹt mua thêm mấy đơn đường ray nữa, một chiếc xe lửa, cộng thêm đường ray dài 15 mét, bỏ vào Minh Mạt sẽ thành sáu dặm, vừa đủ từ thôn Cao gia đến sơn cốc.
Sau khi đặt xong đơn, còn phải độ lại.
Ngày hôm sau, xe lửa được gửi đến, Lý Đạo Huyền lập tức mang theo xe lửa mini, đi tới cửa hàng đồ chơi của Thái Tâm Tử.
"Lão Thái, tôi lại tới tìm cậu sửa đồ chơi đây."
Lúc này Thái Tâm Tử đang ngồi sau quầy hàng, tay cầm lon nước yến, vừa nhìn thấy Lý Đạo Huyền, lập tức cười đứng lên: "Mấy ngày không gặp rồi, gần đây lại đang bày trò gì vậy?"
Lý Đạo Huyền đưa ra hai cái đầu xe của xe lửa mini: "Tôi đang chơi cái này, cần độ lại."
Thái Tâm Tử vừa nghe độ lại liền cảm thấy tình huống không đúng, trong lòng hoảng hốt: "Cậu lại định sửa sang kiểu quái quỷ gì nữa?"
"Lần này đơn giản thôi, tôi cam đoan." Lý Đạo Huyền cười nói: "Tôi cần thêm điện trở cho hệ thống của động lực của xe lửa này, để khống chế tốc độ của nó mỗi giây 10 xăng-ti-mét thôi."
Thái Tâm Tử nói: "Vấn đề nhỏ, đầu xe lửa cũng rất lớn, rất dễ cải tạo, dễ làm hơn nhiều so với xe năng lượng mặt trời 3 xăng-ti-mét lần trước của cậu."
Lý Đạo Huyền: "Ngoài ra, cũng phải sửa lại công tắc, chuyển công tắc trên đỉnh xe vào bên trong đầu xe, công tắc làm linh hoạt một chút, chỉ cần dùng chút xíu lực là có thể kích hoạt. Đồng thời thêm một bộ phanh, chỉ cần đóng nguồn điện, nó sẽ lập tức kẹp lại bánh xe, rất nhanh giảm tốc độ xe lửa cho đến khi dừng lại."
Thái Tâm Tử liếc xéo: "Sao lần này cải tiến lại đơn giản như vậy? Không chút độ khó nào, chưa ăn nấm à?"
Lý Đạo Huyền buông tay: "Tôi có khi nào ăn nấm đâu?"