"Tặc tới rồi!"
Một thám báo chạy như bay về Bạch gia bảo.
Tên thám báo này tên là Thạch Kiên, một thành viên của dân đoàn thôn Cao Gia, chính là một trong hai người đi theo hai tên buôn muối lậu lão Chu và lão Trương học tập làm thám báo như thế nào.
Trải qua một trận chiến đấu, hiện tại hắn cũng có chút dáng dấp của thám báo rồi.
Trình Húc từ trên tường bảo thò đầu ra: "Nói rõ."
Thạch Kiên vội vàng nói: "Đội trưởng đội thứ hai dưới trướng Không Dính Bùn là Điểm Đăng Tử suất lĩnh ước chừng hai ngàn? Ba ngàn? A, dù sao thì xấp xỉ số người này, đã đến một nơi rất gần chúng ta rồi."
Trình Húc dở khóc dở cười, tên thám báo này vẫn còn non lắm, báo cáo mà nói loạn cào cào, cũng may mình đại khái cũng đoán được vị trí của địch nhân.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên sườn núi, ngay trên khu vực đỉnh núi mà tầm nhìn có thể tới được, nhìn thấy loáng thoáng có vài bóng người.
Bạch Diên đứng ở bên cạnh gã, cũng chỉ vào vị trí tương tự: "Hẳn là ở chỗ này."
"Ừm!" Trình Húc gật đầu.
Bạch Diên cười hắc hắc: "Giống y chang như lộ tuyến lần trước Không Dính Bùn tới đây, đợi bọn chúng xuống núi đến tầm bắn của tên lửa, ta sẽ dùng tên lửa tiên gia đánh cho bọn chúng tanh bành."
Trình Húc không khỏi nhớ tới tình cảnh lần trước tác chiến ở chỗ này, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười, đáng tiếc đã bị khăn che mất.
Gã nhìn chằm chằm vào sườn núi một lúc lâu, trên sườn núi, phía sau cây, phía sau tảng đá, không có chỗ nào có thể nhìn thấy thái nãi nãi. Không có! Hoàn toàn không có!
Lần này thái nãi nãi không tới, ha ha ha, trận chiến này tất thắng.
"Ồ? Có người xuống núi rồi." Bạch Diên nói: "Ngươi xem, chỉ có ba tặc nhân xuống núi thôi."
Trình Húc tập trung nhìn vào. Thật vậy, chỉ có ba tên tặc tử xuống núi, người cầm đầu còn mặc trường sam, bước đi lảo đảo, trông có vẻ không quá quen đi trên sơn đạo, toàn dựa vào hai người bên cạnh dìu đỡ mới có thể miễn cưỡng từ trên sơn đạo trượt xuống.
Bạch Diên và Trình Húc không khỏi liếc nhau một cái, ngạc nhiên nói: "Đây là tình huống gì?"
Tình huống như vậy đương nhiên không thể trực tiếp hô đánh được, tên lửa tiên gia, máy bắn đá, xe bắn tên, tất cả đều an tĩnh, không phát động một cái, mọi người thì trơ mắt nhìn ba tên tặc tử chậm rãi bước đi, nam tử mặc trường sam dẫn đầu còn suýt nữa bị ngã sấp mặt, hai người bên cạnh vội vàng đỡ lấy.
Người kia mới một lần nữa đứng vững, lại tiếp tục đi, rốt cục đi tới dưới Bạch gia bảo. Trình Húc và Bạch Diên dở khóc dở cười: "Tên này đang diễn trò hả?"
Người mặc trường sam đứng yên trước cửa bảo, ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Tại hạ bất tài, cả gan muốn hỏi, nơi này là nhà của vị đại lão gia nào huyện Trừng Thành?"
Bạch Diên thò đầu ra: "Tại hạ họ Bạch, tên một chữ Diên."
Người mặc trường sam kia chắp tay: "Hóa ra là Bạch lão gia của Bạch gia bảo, tại hạ Điểm Đăng Tử, ở đây có lễ."
Mọi người đồng loạt sửng sốt, Điểm Đăng Tử, đây không phải là trùm thổ phỉ sao?
Triệu Thắng báo ra phỉ hiệu, cảm thấy hơi xấu hổ, không dám báo tên mình trước mặt mọi người, lúng túng nói: "Thật xin lỗi, đã quấy rầy Bạch lão gia. Chỉ là phía sau tại hạ có ba ngàn huynh đệ, đã đi rất lâu rồi mới đến chỗ này. Mọi người đều không có cơm ăn, đói sắp không chịu nổi nữa. Từ xa nhìn thấy Bạch gia bảo này, như là gia bảo của đại lão gia rất có thực lực, tại hạ liền cả gan đến đây, xin chút đồ ăn, cứu ba ngàn huynh đệ kia của ta, xin đại lão gia giơ cao đánh khẽ, giúp chúng tôi."
Trình Húc cười hắc hắc một tiếng: "Hắn đang uy hiếp chúng ta đấy. Trước tiên là nói phía sau hắn có ba ngàn huynh đệ, tiếp theo là muốn lương. Nếu chúng ta không cho, thì ba ngàn huynh đệ cùng nhau đánh qua thôi."
Bạch Diên nghĩ kỹ, lại không phải là ý này sao?
Chỉ là...
Người gọi là Điểm Đăng Tử này, giọng điệu có vẻ rất thành khẩn, cũng không phải là loại người cùng hung cực ác uy hiếp người khác.
"Hòa giáo viên, ý của ngươi là không để ý tới hắn?"
"Đương nhiên phải để ý! Còn phải để ý chằm chằm." Trình Húc sờ lên đao bên hông: "Hắn chỉ dẫn theo hai bộ hạ tới đây, lá gan cũng quá lớn, hiện tại ta giết ra ngoài, có thể dễ dàng bắt được hắn. Chỉ cần bắt được trùm thổ phỉ, đám tặc còn lại liền không đáng lo, xem hắn có dám uy hiếp chúng ta đòi lương nữa hay không."
"Không ổn." Bạch Diên lắc đầu nói: "Tại hạ hoài nghi người này căn bản không phải trùm thổ phỉ, mà là trùm thổ phỉ bắt một thư sinh tới làm truyền lời. Nếu chúng ta động thủ với thư sinh này, tặc tử vừa vặn tìm được cái cớ tấn công Bạch gia bảo chúng ta."
Trình Húc: "Ồ? Có lý! Bất quá... Tặc nhân muốn đánh ai, còn cần mượn cớ sao?"
Suy luận bị kẹt ở đây, chưa biết giải quyết sao.
Ngay lúc này, Điểm Đăng Tử ngoài bảo lại lên tiếng: "Bạch lão gia, đừng hiểu lầm lời tại hạ, tại hạ không hề có ý uy hiếp, mà thành tâm thật lòng đến đây xin giúp đỡ, ba ngàn huynh đệ kia của ta đều là người lương thiện, không muốn cướp của bách tính, một đường từ huyện Thanh Giản đến đây, lương khô mang theo đã ăn hết từ lâu, còn ăn cả vỏ cây rễ cỏ, thật sự sắp không cầm cự nổi rồi. Đói quá sẽ biến người thành ma quỷ, cuối cùng sẽ có một ngày, bọn họ dưới sự thúc đẩy của đói khát, sẽ vung đao chém tới dân chúng bình dân khác, đến một ngày đó, tại hạ cũng không cứu được bọn họ rồi... Vẫn xin Bạch lão gia vươn tay viện thủ, cứu giúp bọn họ một lần, hiện tại mọi người còn chưa phạm phải sai lầm lớn, còn cứu được."
Những lời này của hắn cực kì thành khẩn, trong mắt tràn đầy lệ nóng.
Trình Húc không khỏi nhíu mày.
Bạch Diên nghe xong, lại vung tay lên, lớn tiếng nói: "Mở bảo, đưa cho hắn mười thạch lương thực."
Trình Húc: "Ơ? Bạch tiên sinh, hắn đang lừa chúng ta mà, ngươi cũng tin à?"
"Ta thấy người này không giống ác đồ." Bạch Diên nói: "Thà tin là có, không thể tin là không, nếu có Thiên Tôn ở đây, cũng sẽ trước tiên lấy nhân thiện đối đãi, nếu đối phương thật sự là ác đồ, lại lấy binh khí chỉ mặt."
Trình Húc chậc chậc thở dài hai tiếng, gã gặp qua kẻ xấu quá nhiều rồi. Trước lúc ba năm hạn hán, gã đã giao lưu với đủ loại gian manh quỷ quyệt, nếu là kẻ vô lại thì nửa câu cũng không dám tin.
Nhưng nếu Bạch Diên đã lựa chọn tin tưởng đối phương, Trình Húc cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì câu nói vừa rồi của Bạch Diên "nếu có Thiên Tôn ở đây" làm cho gã nhớ tới tác phong nhân thiện từ trước tới nay của Thiên Tôn.
Không phải chỉ là một chút lương thực thôi sao?
Thiên Tôn luôn luôn cứu người trước rồi mới nói đúng hay sai.
Theo ý nghĩ của Thiên Tôn mà làm là sẽ không sai!
Cửa lớn Bạch gia bảo mở ra, mười thạch lương thực được gánh ra ngoài, đặt trước mặt Điểm Đăng Tử.
Điểm Đăng Tử kinh ngạc không hiểu, hắn cũng không ngờ rằng đối phương cho lương thực sảng khoái như vậy. Hắn chỉ dẫn theo hai người xuống núi, mười thạch lương thực này thậm chí còn không mang về được.
Hắn vội vàng xoay người hướng lên sườn núi vẫy tay: "Mười người tới đây, đừng tới nhiều, tuyệt đối đừng đi xuống nhiều, chỉ cần mười người thôi! Đến đây đưa những lương thực này về núi."
Trên sườn núi có mười thanh niên trai tráng còn có sức lực đi xuống, gánh mười thạch lương thực lên, nối đuôi nhau đi lên núi.
Đối với 3000 người thì mười thạch lương thực chẳng nhiều chút nào.
Cho dù là ăn tiết kiệm, cũng không ăn được mấy bữa.
Nhưng đang lúc hạn hán, đây đã là một món tài sản khá lớn.
Điểm Đăng Tử quay về Bạch gia bảo vái một cái thật sâu: "Bạch lão gia tất có hảo báo."