Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 200 - Chương 200: Chúng Ta Không Cướp Người Tốt

Chương 200: Chúng ta không cướp người tốt Chương 200: Chúng ta không cướp người tốt

Bạch Diên mang theo một bao [Số Học Sơ Trung], tổng cộng sáu quyển.

Lần này thiên thư ít hơn sáu quyển, nhưng Bạch Diên tiện tay lật một cái, liền phát hiện choáng váng đầu óc, độ khó của sáu quyển này so với mười hai quyển lúc trước không phải chỉ là một tí tẹo, hắn cũng không dám kiêu ngạo nói muốn thêm mấy quyển nữa.

Hắn cẩn thận cất thật kỹ sáu quyển số học đi, nhảy lên ngựa của mình.

Đám gia đinh theo hắn đến cũng nhao nhao xoay người lên ngựa, đi theo bên cạnh Xe Mặt Trời.

Vài chiếc Xe Mặt Trời đồng thời phát động.

Dẫn đầu đương nhiên là Xe Mặt Trời số ba lợi hại nhất, xe vận tải cỡ lớn. Tiếp theo là hai chiếc Xe Mặt Trời công cộng, chuyên chở hơn một trăm binh sĩ dân đoàn.

Đại đội xa mã cùng nhau xuất phát hướng về Bạch gia bảo.

Đoạn đường mới ra khỏi thôn Cao gia cũng không tệ lắm, xe chạy hơi nhanh, nhưng cách thôn Cao gia hơi xa một chút thì đường không tốt lắm, tốc độ của toàn bộ Xe Mặt Trời đều chậm lại đến dưới 30 ki-lô-mét, tiến lên với tốc độ ốc sên.

Bạch Diên nhìn thấy giáo viên dân đoàn che mặt mới tới kia đang ngồi trên đỉnh xe vận tải, hắn nhịn không được mở miệng hỏi: "Họ Hòa? Hòa giáo viên?"

Trình Húc "Ừm" một tiếng.

Bạch Diên mỉm cười nói: "Hòa giáo viên trước kia đảm nhiệm giáo viên ở thôn nào thế? Tại hạ cảm thấy thân hình của Hòa giáo viên hơi quen quen, lại nhớ không ra đã gặp ở đâu."

Trình Húc: "Ta là người thôn Hòa gia, ở trong một sơn cốc nhỏ phía nam huyện Trừng Thành."

Bạch Diên: "A a, Hòa giáo viên của thôn Hòa gia sao? Ta nhớ ra rồi, chúng ta ở huyện thành đã từng trò truyện qua, ta nhớ rất rõ ràng."

Trình Húc im lặng một hồi, ngươi mà cũng nhớ rõ ràng? Thật rất muốn đấm vào giữa mặt ngươi một quyền.

Bạch Diên: "Lần trước ta đến thôn Cao gia, thôn Cao gia còn chưa có dân đoàn, không nghĩ tới mới mấy tháng, dân đoàn đã phát triển đâu ra đấy, xem ra thực lực của Hòa giáo viên rất mạnh a."

Trình Húc: "Hắc! Chút tài mọn, đều nhờ vật tư phong phú của Thiên Tôn cho, dân đoàn mới có thể làm được tốt như vậy, nếu là trước kia... khụ..."

Gã vội vàng dừng lại!

Điều này chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, trước kia triều đình không phát lương, một trăm binh nát trong tay mình, khỏi phải nói huấn luyện có bao nhiêu khó khăn.

Rất nhanh, đã đến Bạch gia bảo.

Bạch Diên phóng ngựa đến trước bảo, lập tức phân phó người của Bạch gia bảo đi ra vận chuyển vật tư, máy ném đá tiên gia, xe bắn tên vội vàng dựng lên, tên lửa lắp ráp tiên gia cũng vội vàng sai người lắp ghép, cả Bạch gia bảo bắt đầu tiến vào cảnh tượng khí thế ngất trời.

Trình Húc chỉ vào đống thủ nỗ, trường thương, yêu đao trên xe, nói với Bạch Diên: "Những thứ này đều là Thiên Tôn bảo bọn ta chuẩn bị thêm, dân đoàn của ngươi cũng dùng mấy thứ này đi. Sau này áo giáp cũng sẽ có, chẳng qua hiện tại còn chưa đủ số lượng."

Bạch Diên mừng rỡ, vội vàng hướng lên bầu trời vái một cái: "Đa tạ Thiên Tôn."

Các loại binh khí, gạo và muối, phần lớn chuyển vào Bạch gia bảo.

Lần này, có thể nói Bạch gia bảo thanh thế lớn mạnh.

Bạch Diên cũng tràn đầy tự tin, từ khi có được sự che chở của Thiên Tôn, Bạch gia bảo này của hắn nhìn thế nào cũng thấy vững vàng.

Đám tặc tử, phóng ngựa qua đây đi!

Ở chỗ sâu núi Hoàng Long.

Đội trưởng đội thứ hai dưới trướng Không Dính Bùn, Điểm Đăng Tử Triệu Thắng, dẫn theo hơn ba ngàn người, đang gian nan bước đi trong rừng cây.

Triệu Thắng cũng là kẻ xui xẻo, ở Thạch Du tự đốt đèn đọc sách cũng bị vu hãm là muốn tạo phản, toàn bộ nhờ vào hắn ngày thường làm người không tệ, thường xuyên giúp các hương thân, có cơ sở quần chúng tốt đẹp, lúc các nha dịch muốn bắt hắn, đám đông dân chúng đã ùa đến, giết chết nha dịch và cứu hắn.

Tiếp đó mọi người lại đề cử Triệu Thắng lên làm thủ lĩnh, kéo lá cờ làm phản.

Rõ ràng Triệu Thắng chỉ muốn thi khoa cử làm quan, nhưng bởi vậy lại bị "ép lên Lương Sơn", không muốn làm phản tặc cũng không được.

Làm tặc phải có một phỉ hiệu, tránh liên lụy đến tộc nhân.

Bởi vì Triệu Thắng chong đèn bị vu oan tạo phản, vì vậy bèn đặt tên cho mình là "Điểm Đăng Tử".

Các dân chúng cứu hắn, hắn đương nhiên cũng không thể mặc kệ bọn họ, liền dẫn theo 3000 dân chúng huyện Thanh Giản, chạy trốn về phía nam.

Không mất bao lâu, hắn đã hội hợp cùng Không Dính Bùn.

Là "người mới của giới tạo phản", Triệu Thắng cái gì cũng không biết, vừa thấy tiền bối của giới tạo phản, đương nhiên phải lập tức ôm bắp đùi.

Không Dính Bùn thấy có người đọc sách đồng ý gia nhập, không khỏi mừng rỡ, liền sắp xếp Điểm Đăng Tử vào trong đại quân của mình, đảm nhiệm đội trưởng đội thứ hai.

Sau đó Không Dính Bùn chọn dùng chiến lược phân tán xuất kích "đoạt lương", bảy đội trưởng dưới trướng tản ra bảy phương hướng.

Đội trưởng đội một Nhãn Tiền Nhi, đi trấn Phùng Nguyên.

Đội trưởng đội hai Điểm Đăng Tử, đi vào núi Hoàng Long.

Còn năm đội khác thì náo loạn ở bên huyện Lạc Xuyên và huyện Nghi Quân.

Triệu Thắng đi mệt rồi!

Hắn chỉ là thư sinh yếu ớt, cũng không phải là lão đại hãn phỉ gì, trong núi Hoàng Long Sơn đi được hơn mười dặm sơn đạo đã cảm thấy cả người không xong rồi, đành phải hỏi các hương thân bên cạnh: "Các huynh đệ, chúng ta đã đến đâu rồi?"

"Triền núi phía nam Hoàng Long sơn rồi." Một gã thợ săn hồi báo: "Từ nơi này đi qua, mới đến địa giới huyện Trừng Thành."

Triệu Thắng: "Cuối cùng cũng sắp tiến vào nơi có người ở rồi? Thật là tốt quá, lần này chắc có thể tìm được đồ ăn rồi."

Bên cạnh có một hương thân đi tới, thấp giọng nói: "Triệu tiên sinh, sau khi chúng ta vào huyện Trừng Thành, giống như Không Dính Bùn vậy, gặp người liền cướp sao?"

Vừa nghe hỏi vậy, sắc mặt Triệu Thắng liền sa sầm.

Hắn không muốn cướp!

Hắn không phải hãn phỉ mà là thư sinh, hơn nữa còn là người hiền lành nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn quanh huyện Thanh Giản, thường xuyên giúp các hương thân viết thư nhà, đọc bảng cáo thị, giúp đỡ người làm niềm vui, không nhặt của rơi trên đường.

Hắn cũng không hung hãn đến mức gặp người đã muốn cướp.

Nhưng mà...

Những hương thân theo hắn một đường từ huyện Thanh Giản chạy trối tới đây, đã không còn gì để ăn rồi, vậy thì phải làm thế nào?

Hắn phải chịu trách nhiệm đối với những hương thân này!

Triệu Thắng quyết định phát biểu một bài diễn thuyết, chọn một tảng đá cao rồi bò lên trên, nhưng tảng đá này quá lớn, lại trượt xuống, mấy lần bò lên suýt nữa ngã xuống, thật vất vả mới lên được đỉnh tảng đá, trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ: Làm trùm thổ phỉ cũng không dễ dàng a, chỉ là leo lên chỗ cao, nói với toàn bộ thủ hạ thôi cũng đã cực khổ vậy rồi.

Đứng trên đỉnh tảng đá, hắng giọng một cái: "Các hương thân, ta có câu phải nói với mọi người, hiện tại chúng ta rất đói, không có thức ăn, nhưng chúng ta không thể gặp người liền cướp, đặc biệt là dân chúng nghèo khó trong những thôn nhỏ, họ cũng là người giống chúng ta, sao có thể nhẫn tâm giết chết họ, cướp đồ ăn của bọn họ chứ?"

Mọi người trầm mặc.

Triệu Thắng: "Chúng ta không phải người xấu, chúng ta là người tốt bị người xấu ép tạo phản, cho nên chúng ta không thể đem đồ đao của mình đặt trên người những người tốt khác. Sau khi chúng ta tiến vào huyện Trừng Thành, chỉ cướp của kẻ có tiền xấu xa."

Một dân chúng hỏi: "Làm sao để biết một người có tiền xấu hay không?"

Triệu Thắng ngẩng đầu lên suy nghĩ một hồi lâu, thở dài nói: "Ta sẽ đi nói chuyện với đối phương, nói vài câu, ta có thể nhìn ra đối phương là người tốt hay người xấu."

"Báo!"

Một thợ săn cước trình rất nhanh từ đằng trước quay về: "Triệu tiên sinh, dưới chân núi phía trước chính là huyện Trừng Thành rồi, dưới chân núi có một tòa Bạch gia bảo, thoạt nhìn như là nhà đại hộ."

Bình Luận (0)
Comment