Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 199 - Chương 199: Tặng Ngươi Số Sách Này

Chương 199: Tặng ngươi số sách này Chương 199: Tặng ngươi số sách này

Bạch Diên đại thắng, rốt cục vãn hồi tôn nghiêm của phụ thân, đem con trai dẫm nát dưới chân mình, chí đắc ý mãn, cười ha ha.

Cười xong quay đầu lại, thấy Lương Thế hiền vẻ mặt tha thiết nhìn hắn: "Bạch tiên sinh, vừa rồi ngươi nói 'mười hai quyển thiên thư', không biết là vật gì?"

Bạch Diên đang muốn lấy ra [Số Học Tiểu Học], đột nhiên trong lòng máy động: Không được, đây là thiên thư Thiên Tôn ban cho ta, chưa được Thiên Tôn cho phép, ta không thể tự ý cho người khác."

Hắn đang do dự thì thấy Cao Nhất Diệp đã đứng ở sau lưng Lương Thế Hiền, gật đầu với mình.

Bạch Diên nhìn hiểu rồi, Thiên Tôn thông qua thánh nữ truyền tin cho mình.

Vậy thì không có cái gì phải do dự nữa.

Hắn đột nhiên lấy ra một quyển [Số Học Tiểu Học] và đưa cho Lương Thế Hiền xem: "Huyện tôn đại nhân, quyển sách này là thiên thư thần tiên trên trời ban cho ta, tổng cộng có mười hai quyển, những đề số học vừa rồi đều có tất cả trong mười hai quyển sách này."

Lương Thế Hiền đối với bốn chữ "thần tiên ban cho" kia tự động lựa chọn bỏ qua, hắn là phần tử tri thức,"tử bất ngữ quái lực loạn thần","kính quỷ thần nhi viễn chi", đương nhiên phải giả bộ không nghe thấy.

Nhưng quyển sách này thì...

Dù gì cũng phải thử xem sao!

Hắn nhận lấy [Số Học Tiểu Học Lớp Một Quyển Thượng], lật xem vài tờ, ngay từ đầu cũng không nhận ra chữ số và ký hiệu Ả Rập, nhưng chuyện này không khó, sau nửa nén hương hắn liền lật cực nhanh, lớp một quyển thượng thoáng cái đã lật xong, tinh thần đại chấn: "Bạch tiên sinh, đây là thần thư a."

Bạch Diên cười: "Đã nói là thần tiên ban cho."

Lương Thế Hiền đáp: "Sách hay như vậy, phải truyền..."

Hắn vốn định nói truyền thụ rộng rãi, đột nhiên giọng nói cứng đờ, từ trạng thái hưng phấn lại biến thành uể oải: "Đáng tiếc, môn tính toán vẫn chưa được đưa vào khoa cử, đại đa số người đọc sách là khinh thường học, cũng chỉ có Thiệu Hưng sư gia của bản quan, có lẽ hắn cảm thấy hứng thú với thứ này."

Bạch Diên liếc nhìn Cao Nhất Diệp, thấy nàng lại gật mạnh đầu với mình, trong lòng có tính toán, đem trọn vẹn mười hai quyển [Số Học Tiểu Học] đưa đến trước mặt Lương Thế Hiền: "Huyện tôn đại nhân, tạm mặc kệ thứ này có đưa vào khoa cử hay không, nếu ngài cảm thấy thứ này hữu dụng, hoặc là người như sư gia dùng được, vậy nhất định sẽ có người học, bộ thiên thư này liền tặng cho ngài, ngài có thể chọn lựa một số người nguyện ý học tập để truyền thụ."

Lương Thế Hiền cảm thấy phấn chấn: "Thần thư như vậy, lại... tặng cho bản quan?"

Bạch Diên: "Sách hay tặng người tri âm, chẳng phải vui hay sao?"

Lương Thế Hiền vui mừng khôn xiết, không cần nữa, vội vàng lật quan bào của mình lên, cẩn thận cuộn lại mười hai quyển sách: "Vậy bản quan từ chối thì bất kính rồi."

Có được thần thư, hắn cũng không còn tâm tình ở đây nữa, nóng lòng trở về lật xem, còn phải về tổ chức dân đoàn thôn binh, trấn thủ Phùng Nguyên trấn.

Lương Thế Hiền hành lễ: "Bạch tiên sinh, nếu ngươi đã quen biết với Lý gia, vậy chuyện cùng phái ra dân đoàn ngăn cản tặc khấu núi Hoàng Long, mọi người tự thương lượng đi nhé, bản quan về huyện thành trước."

Bạch Diên ôm quyền làm lễ.

Lương Thế Hiền rất hài lòng, mang theo thần thư rời đi.

Bạch Diên và Tam Thập Nhị cùng nhau tiễn Lương Thế Hiền rời đi, đợi hắn đi xa, trên mặt Bạch Diên mới lộ ra vẻ cổ quái: "Không ngờ Lương Thế Hiền này lại thích chơi toán học, đại đa số quan viên ta gặp trước kia đều coi toán học là tiểu đạo, không chịu dụng tâm học tập."

Tam Thập Nhị mỉm cười: "Trong số quan viên mà ta biết, hắn đúng là rất khác biệt, suy nghĩ tỉ mỉ thì, nếu không phải do hắn có điểm khác biệt, thì sao lại ở thời điểm này được an bài tới chỗ này làm quan chứ?"

Bạch Diên thầm kinh hãi, hiểu rồi, lúc Lương Thế Hiền đi nhậm chức, huyện Trừng Thành là cục diện rối rắm thế nào, người mù cũng nhìn ra được, dưới tình huống đó phái hắn ra trận, rõ ràng là Yêm đảng muốn chôn sống hắn.

Khó trách! Khó trách!

Tam Thập Nhị: "Thiên Tôn ban thần thư cho hắn, hẳn là muốn mượn tay hắn, đem học vấn thực dụng của kinh thế trị quốc dạy cho càng nhiều người hơn."

Đương nhiên Bạch Diên đoán được ý đồ của Thiên Tôn, bèn gật đầu nói: "Đáng tiếc đến hiện tại, người sẵn lòng học tập những tạp học này đã không còn nhiều nữa. Người đọc sách mỗi người đều chỉ biết học tứ thư ngũ kinh, ai nấy cũng học thành kẻ ngốc. Cứ xem tiên hiền của chúng ta, quân tử lục nghệ, mỗi một nghệ đều là bản lĩnh rất thực dụng."

Tam Thập Nhị liếc nhìn hắn, vốn định thổ tào, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cũng đúng, quân tử lục nghệ thật sự đều là dùng tài nghệ, hắn nói cũng không sai, lần này không còn thổ tào hắn nữa.

Bạch Diên: "Được rồi, làm xong chính sự rồi, nên xử lý chút chuyện vặt, lần này tại hạ tới thôn Cao gia, lại là đến cầu viện."

Tam Thập Nhị mỉm cười: "Ngươi nhìn lên trời."

Bạch Diên ngẩng đầu nhìn lên, máy ném đá, xe bắn tên, tên lửa lắp ráp tiên gia, những thứ này lại một lần từ trên trời hạ xuống. Ngoài cửa bảo, Xe Mặt Trời số 3, xe vận tải cỡ lớn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mặt khác, hơn một trăm dân đoàn của thôn Cao Gia cũng đang chờ xuất phát.

Giáo viên dân đoàn che mặt dẫn đầu, Bạch Diên thoạt nhìn có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp ở đâu rồi?

Bạch Diên ngạc nhiên: "Cái này..."

Tam Thập Nhị cười nói: "Mấy tháng gần đây, thôn Cao gia ta cũng đã tổ chức dân đoàn của mình, lần này có thể phái dân đoàn tiếp viện cho Bạch gia bảo rồi. Giáo viên dân đoàn đó là Thiên Tôn chính miệng khâm điểm, Bạch tiên sinh gặp phải vấn đề gì trên chiến tranh, không ngại nghe ý kiến của hắn một chút."

Bạch Diên gật đầu: "Nếu là Thiên Tôn khâm điểm, vậy nhất định là người tài ba, tại hạ gặp phải nan đề gì, nhất định sẽ hỏi hắn."

Trình Húc còn chưa biết mình đang bị người khác bàn tán, vung tay lên chỉ huy dân đoàn làm chuẩn bị trước trận chiến: "Tất cả mọi người mặc áo giáp của mình lên, kiểm tra trang bị, nỏ cầm tay, trường mâu, Yêu đao, tên còn có một gói nhỏ Kim Sang Dược mà Thiên Tôn đặc biệt dặn dò, mang thiếu một thứ, ta phạt hắn chạy quanh Bạch gia bảo hai mươi vòng."

Hơn một trăm dân đoàn, tất cả đều luống cuống tay chân kiểm kê trang bị.

Trừ bọn họ ra, còn có một nhóm phạm nhân đang chuyển vật tư lên Xe Mặt Trời số ba, nỏ cầm tay, mũi tên, trường mâu, áo giáp, bột mì, sữa bột, đường muối dầu, các thứ...

Bạch Diên chỉ nhìn thoáng qua, liền hoảng sợ: "Ôi trời, những vũ khí áo giáp vi phạm lệnh cấm này, cũng chuyển đến Bạch gia bảo sao? Ta có chút..."

Tam Thập Nhị cười nói: "Đừng sợ! Thiên tôn nói, quan phủ không rảnh tới quản chuyện này đâu."

Bạch Diên cẩn thận nghĩ lại, cũng phải, hiện tại quan phủ còn không thu thập kịp đám lưu tặc khắp nơi, làm sao quản được đám dân đoàn dùng trang bị gì chứ?

Còn nhớ loạn giặc Oa năm đó, dân đoàn vùng duyên hải Giang Nam nhao nhao tự mình làm hỏa khí Đằng giáp để nghênh chiến giặc Oa, triều đình lúc đầu còn thu thập mấy tên to gan làm loạn, nhưng sau đó phát hiện không quản được, nên không quản nữa.

Nếu dân chúng vùng duyên hải không võ trang đầy đủ bản thân, không đợi quan sai triều đình đến bắt, bọn họ đã bị đồ đao của giặc Oa giết sạch rồi. Dưới tình huống như vậy, còn ai quản giáp trụ hỏa khí có trái pháp luật hay không?

Trước tiên dùng áo giáp trang bị phạm pháp võ trang mình đã, giữ được tính mạng, sau đó sẽ từ từ phân tích [luật Đại Minh] với ngươi.

Triều đình sau khi nghĩ thông suốt, dứt khoát mặc kệ.

Cho đến khi loạn giặc Oa chấm dứt, triều đình mới lại quản, nhưng lúc này, dân gian tư tàng hỏa khí đã là hiện tượng vô cùng phổ biến, triều đình dứt khoát mắt nhắm mắt mở.

Kỳ thật đừng nói cổ đại, cho dù là hiện đại, nếu cương thi giết tới, Lý Đạo Huyền có thể kiếm được khẩu súng sẽ lập tức kiếm một cây, mặc kệ nó có vi phạm pháp luật hay không.

Bình Luận (0)
Comment