Nghe được lời Trình Húc nói, Bạch Diên chấn động, liền nhìn về phía trước, mượn ánh trăng, có thể thấy được dưới tàng cây đối diện có một đám người, là đội hậu bị của đội bảy còn chưa gia nhập chiến đấu. Tất cả đều là người già yếu phụ nữ và trẻ em.
Bạch Diên thoáng cái đã hiểu ý đồ của Trình Húc, công địch chi tất cứu, địch nhân đương nhiên phải quay lại giúp gia nhân của mình, khi đó sẽ che ở trước mặt đều là người của đội bảy, không sai được.
Hắn đưa tay chỉ đám người già phụ nữ và trẻ em: "Đánh nghi binh bên kia."
Dân đoàn thôn Cao Gia tiên phong hét lớn một tiếng, lao tới đội hậu bị của đội bảy.
Bọn họ vừa lao tới đã khiến đội bảy hoảng hốt. Đó là gia nhân của họ, là sự uy hiếp của họ.
Thanh niên trai tráng của đội bảy liền bỏ qua địch nhân đội hai trước mặt, quay đầu lại nghênh đón dân đoàn thôn Cao Gia.
Trong kịch chiến quân đội kiêng kị nhất là đột nhiên tán loạn như vậy, cũng chỉ có tặc quân mới không có quy củ, tràng diện thoáng cái trở nên hỗn loạn.
Hai viên đại tướng Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu của thôn Cao Gia xông lên trước nhất, hai người sức dài vai rộng, thân khoác trọng giáp, thế không thể đỡ.
Một người của đội bảy từ phía bên chạy qua ngăn cản ở phía trước, Cao Sơ Ngũ đảo trường mâu trong tay, hất bay người đó đi thật xa.
Một hãn phỉ dưới trướng Dạ Bất Thu thấy thế liền cầm một cái vung làm thuẫn bài xông lên muốn ngăn cản hai chiêu, nhưng Trịnh Đại Ngưu đâm qua một thương, người đó dùng vung ngăn cản, mũi thương quả thật không thể đâm thủng nắp vung, nhưng lực lượng thật lớn của thương dính nắp vung đập "bịch" một tiếng lên ngực người đó, khiến hắn ngã lăn ra đất.
Một hãn phỉ của đội bảy thấy Trịnh Đại Ngưu không nhìn thấy hắn, từ bên cạnh đâm qua một thương, nhưng trường mâu bằng tre này đâm lên áo giáp của Trịnh Đại Ngưu đương nhiên không có chút tác dụng nào.
Thậm chí Trịnh Đại Ngưu không hề dừng lại, vẫn lao tới trước, răng rắc một tiếng, thương tre bị hắn húc gãy, người cầm thương cũng bị ngã đập mông xuống đất.
Một thôn dân huyện Thanh Giản của đội hai bên cạnh nhảy ra, giơ lên tạ đá đập lên đầu người đó, trong nháy mắt kết thúc hắn.
Lần này tình thế chiến trường trở nên thú vị.
Tặc binh của đội bảy liều mạng xông qua cứu người nhà của mình, dân đoàn thôn Cao Gia thoáng cái như trở thành cục nam châm trên chiến trường, mà người của đội hai lại đuổi theo đội bảy chém.
Chiến trường trở nên hỗn loạn, hoàn toàn không có kết cấu gì.
Bạch Diên thấy chỗ của mình hình như đã thành cục nam châm, tất cả mọi người chạy về phía bên này thì vô cùng hoảng sợ. Hắn cũng không thích trở thành cái đích ngắm, nhưng tại một khắc quyết định đánh nghi binh người già phụ nữ và trẻ em của đối phương, hắn đã chuẩn bị tư tưởng rồi. Hiện tại nhìn thấy tặc quân tất cả đều không muốn sống lao qua, hắn vội vàng rống lên: "Lui lại sát vào nhau, giơ thương lên."
Dân đoàn thôn Cao Gia trải qua một thời gian huấn luyện, hiện tại phản ứng cũng rất nhanh, đột nhiên lui lại thành một cục, giơ trường thương lên.
Trường thương của họ đều có đầu thương bằng sắt, lợi hại hơn nhiều so với thương tre nhọn của lưu tặc, khi tập trung lại và giơ trường thương lên, quả thật có lực phòng ngự. Đám tặc tử không hề có không hề xông lên, đối với thương trận như vậy là không có cách. Cho dù thỉnh thoảng có người đâm xuyên thương tre vào, cũng bị áo giáp trên người dân đoàn ngăn cản.
Tặc tử đội bảy không làm gì được họ.
Người của đội hai lại nhân cơ hội ở sau lưng đổi bảy quấy rối.
Tam phương hỗn chiến.
Tràng diện này cần gấp một người chỉ huy chân chính!
Bất kể là bên tặc tử hay là bên dân đoàn, đều cần phải có người đứng ra quát lên rốt cuộc nên làm cái gì.
Nhưng Bạch Diên cũng chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, kinh nghiệm không đủ. Điểm Đăng Tử lại càng không biết, chỉ ở một bên lo lắng suông.
Chỉ có thể dựa vào Dạ Bất Thu và Trình Húc!
Hai đầu lĩnh này bây giờ còn đang giao đấu.
Trong loạn chiến Trình Húc vừa mới trao đổi một đao với Dạ Bất Thu, cheng một tiếng, đao của Dạ Bất Thu văng ra, đao của Trình Húc lại chém "cạch" lên miên giáp của Dạ Bất Thu, vẫn không thể xuyên giáp vào được.
Dạ Bất Thu nhếch môi, cười khẩy một tiếng, rốt cuộc tìm được cơ hội thở dốc, đang muốn đả kích một câu, hoặc la lên, nhưng cái miệng của hắn còn chưa kịp mở...
Trình Húc đột nhiên buông lỏng tay ra, để mặc Yêu đao trên tay rớt xuống đất, đồng thời hắn bước dài tới trước, cực nhanh nắm lấy đầu Dạ Bất Thu, hai tay vặn một cái.
Rắc một tiếng, cổ của Dạ Bất Thu bị vặn gãy, thân thể mềm oặt ngã xuống.
"Hừ, may mà lão tử mới học được quyền pháp ma quỷ!"
Thì ra, Trình Húc phát hiện Yêu đao không phá được giáp, dứt khoát vứt bỏ đao, dùng tới thuật chiến đấu quân đội hiện đại học trộm được trên vách núi đá, lần này động tác vặn cổ quả nhiên là sạch sẽ lưu loát, đẹp vô cùng, giết người chỉ trong nháy mắt, giáp hay không gì chứ, còn có thể bảo vệ được cổ hay sao?
Rốt cuộc giết được kẻ biết thân phận chân chính của mình rồi, Trình Húc thở phào nhẹ nhõm, trước mắt toàn bộ thái nãi nãi đều biến mất không còn, an toàn rồi, Cẩm Y Vệ sẽ không tìm tới cửa nữa.
Gã cúi người nhặt đao của mình lên, một đao chặt xuống đầu của Dạ Bất Thu, đoạn giơ cao lên, hét lớn: "Dạ Bất Thu đã chết."
Tiếng hét này vừa xong, đội bảy nhất thời đại loạn.
Cái này không cần người chỉ huy nữa, mọi người cùng nhau hò hét, quay đầu bỏ chạy.
Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu bước nhanh tới muốn đuổi theo, Trình Húc quát: "Dừng bước, đừng đuổi, truy kích quân địch trong sơn lâm tối om thế này, không muốn sống nữa sao? Quân địch không giết các ngươi, bản thân các ngươi cũng có thể ngã xuống khe núi chết mất xác rồi."
Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu chợt ngừng lại động tác.
Bên kia, người của đội hai vốn cũng muốn đuổi theo, nhìn thấy người của Bạch gia bảo ngưng lại, họ cũng rất tự nhiên dừng lại theo.
Người của đội bảy hốt hoảng theo sườn núi phía tây chạy xuống núi, không mất bao lâu đã biến mất trong bóng đêm.
Rốt cuộc đã kết thúc.
Trình Húc cười khẩy một tiếng, bước tới chỗ dân đoàn kiểm tra tổn thất, kết quả sau khi kiểm kê, ngoại trừ hai dân binh bị đau chân, còn có vài người bị trầy da, thế mà không có người thương vong.
Lối suy nghĩ "đúc giáp trước" của Lý Đạo Huyền tuy phát rồ và trái với [luật Đại Minh] nhưng vô cùng có hiệu quả, những cái gì không hiệu quả thì sẽ không trái pháp luật.
Trình Húc cười khà khà hai tiếng, lại đi xem bên Điểm Đăng Tử, người của họ chết không nhiều, chỉ có mấy người, nhưng người bị thương cũng không ít.
Có điều, đi ra ngoài kiếm ăn mà, bị thương hoặc là chết thì cũng trong dự liệu của họ. Thôn dân huyện Thanh Giản nổi tiếng bưu hãn, giỏi chịu đựng, không kêu la, vết thương cũng đã có rồi, có chết hay không thì mặc cho số phận.
Bạch Diên đi tới: "Khiêng người bị thương lên, chúng ta ngay trong đêm xuống núi, trong Bạch gia bảo có linh dược trị thương."
Điểm Đăng Tử mừng rỡ, vội vàng hạ lệnh xuất phát.
Hơn 3000 người tay bồng tay bế, khiêng người bị thương, suốt đêm từ trên núi Hoàng Long đi xuống. Khi đến dưới Bạch gia bảo Điểm Đăng Tử rất tự giác bảo các thủ hạ không vào bảo, chỉ nghỉ ngơi tại khu đất trống ngoài bảo.
Bạch Diên cũng vội vàng lấy ra "Kim Sang Dược Tiên giới" của thiên tôn ban thưởng, bôi lên vết thương cho các thôn dân huyện Thanh Giản, còn phái người đưa tới rất nhiều bánh màn thầu cho họ ăn bổ sung.
Các hương thân của huyện Thanh Giản từ khi giết quan sai cứu Triệu Thắng, sau khi tạo phản khởi sự vẫn là lần đầu tiên nhận được đối đãi quan tâm như vậy, rốt cuộc cảm nhận được hai chữ "an tâm" là gì, trong lòng cảm động, ngoài Bạch gia bảo thút thít mà khóc.