Buổi trưa, trước bàn đặt một nồi lẩu bò kiểu Quảng Đông, Lý Đạo Huyền vừa ăn vừa xem video trên kênh "Mỗi ngày của vương quốc tí hon".
Ngày hôm qua y đem "Thiểm Bắc đạo tình" cắt thành đoạn ngắn rồi tải lên, hôm nay thức dậy vừa xem, chậc, thu hoạch cũng không tệ lắm.
"Phong cách của đạo tình này hơi cũ!"
"Gánh hát này cũng cũ kỹ quá, đượm mùi nhà quê, vì quay video này, tác giả còn chạy tới nông thôn Thiểm Bắc tìm gánh hát rong sao?"
"Muốn quê thành như vậy không dễ dàng a."
"Gánh hát cũ kiểu này, hiện tại rất khó tìm, mời bọn họ biểu diễn hẳn là không tốn bao nhiêu tiền, nhưng phải tìm được bọn họ, chắc phải đi lên nông thôn Thiểm Bắc tìm lâu lắm? Tiền tìm bọn họ còn nhiều hơn so với tiền mời bọn họ biểu diễn."
"Ông mới tới à? Còn chưa biết chơi trội của tác giả này, hắn thích đầu tư khủng! Mỗi lần quay video đều tiêu số tiền lớn làm đặc hiệu, bỏ nhiều tiền thuê diễn viên chuyên nghiệp để diễn."
"Tôi tuyệt đối không hoài nghi hắn bỏ ra rất nhiều tiền đến nông thôn Thiểm Bắc để tìm kiếm, mới tìm ra gánh hát cổ lỗ như vậy."
Tim bay lên liên tục, sân khấu kịch bằng nhựa trong giỏ hàng cũng bán được không ít, tiện thể còn bán không ít nhà nhựa mini, lại thu được mấy vạn đồng tiền hoa hồng.
Trước kia Lý Đạo Huyền thấy kiếm được tiền còn phải hưng phấn một chút, hiện tại y kiếm được quá nhiều, đã tê liệt rồi, không quá để ý nữa, y tiện tay tắt đi, không xem nữa.
Đúng lúc này, WeChat loé lên.
Mở ra xem, là Thái Tâm Tử gửi tin tới: "Có một triển lãm nghệ thuật điêu khắc, cậu có hứng thú tham gia không?"
Lý Đạo Huyền lấy làm lạ: "Cái gì?"
Thái Tâm Tử nói: "Chính là khách hàng tìm chúng ta đặt hàng tượng Phật mini đó, vừa rồi gửi cho tôi một tin tức, nói là Ma Đô mở một hội triển lãm nghệ thuật điêu khắc, mời nghệ thuật gia điêu khắc các nơi tham gia, có thể tự mang theo tác phẩm đi cho mọi người tham quan, giao lưu ở đó. Ông ta cảm thấy thứ của cậu rất lợi hại, có tư cách triển lãm."
Lý Đạo Huyền cười: "Tôi có thời gian đâu mà chạy đến Thượng Hải."
Thái Tâm Tử: "Cậu cũng không cần tự mình đi, đại sư mà, nên thận trọng một chút, tìm đại một người nào đó mang qua giúp cậu là được."
Lý Đạo Huyền: "Ví dụ như cậu?"
Thái Tâm Tử: "Không sai, chính là tôi! Tôi cũng muốn đi Thượng Hải tham gia một thương hội gần đó. Cậu giúp tôi kiếm không ít tiền, ta giúp cậu một chuyện nhỏ không đáng là gì."
Lúc đầu Lý Đạo Huyền vốn không tính tham gia, ánh mắt đột nhiên đảo qua bàn học của mình, nhìn thấy "Đạo Huyền Thiên Tôn động" đặt ở trên bàn, đây là đạo quán mà khi nhóm thôn dân thứ hai đến, đã tập hợp sức lực hơn một trăm thôn dân, tập thể xây dựng lên cho y, về sau vì đặt xuống Khách Gia vi ốc đành phải di dời đi, bị hắn "thu lên trên trời."
Trong đạo quán này còn có một bức tượng "Đạo Huyền Thiên tôn", lư hương giá cắm nến, còn có bàn ghế, y còn nghịch ngợm đặt một quyển sách mini [Bính âm Hán ngữ] ở trên bàn bên trong.
Thứ này hình như cũng không tệ lắm?
Để ở chỗ này có hơi lãng phí, thôi thì đem nó đi triển lãm, để mọi người cùng xem cho ngạc nhiên chơi.
"Được rồi! Chỗ tôi có một đạo quán nhỏ điêu khắc, cậu giúp tôi đem đến Thượng Hải tham gia triển lãm đi."
"Được, ngày mai tôi sẽ tới lấy."
Tắt WeChat đi, Lý Đạo Huyền lại bưng bát của mình lên, đúng lúc này, một đám người đi vào tầm nhìn của y.
Trình Húc đã trở về, Bạch Diên cũng tới, phía sau còn có rất nhiều dân chúng quần áo tả tơi, mặt mũi xanh xao, tinh thần uể oải.
Hơn ba ngàn người, tràng diện này hơi lớn.
Thôn Cao gia hiện tại mới có quy mô hơn một ngàn người, đột nhiên nhìn thấy nhiều người đến như vậy, không khỏi có chút hoảng sợ.
Các thôn dân trong Cao gia bảo giật nảy mình, không ít người buông công việc trong tay xuống, vẻ mặt cảnh giác nhìn những người này, cho đến khi thấy dân đoàn và Bạch Diên, các thôn dân mới buông lỏng cảnh giác.
Tam Thập Nhị và Cao Nhất Diệp cũng nhanh chóng ra ngoài đón.
Tam Thập Nhị từ xa đã la hét: "Bạch tiên sinh, ngươi đưa các hương thân của huyện Thanh Giản tới rồi à?"
Bạch Diên cười đáp lại: "Đúng vậy! May mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng là làm chút việc cho Thiên Tôn. Sáng sớm 3000 người dân huyện Thanh Giản xuất phát từ Bạch gia bảo, đi được hai canh giờ, hơn ba mươi dặm đường đến đây, tất cả mọi người đều vừa mệt vừa đói. Tam quản sự ngươi xem đi, trước tiên kiếm chút đồ ăn, sau đó lại thu xếp cho mọi người."
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Đồ ăn chúng ta rất đầy đủ, Thiên Tôn ban ân không ít, chỉ là nồi niêu..."
Điểm Đăng Tử chạy lại gần: "Người của chúng tôi tự chuẩn bị không ít nồi rồi."
Tam Thập Nhị: "Nhưng... củi dùng để nấu cơm... trong thời gian ngắn chúng ta cũng không lấy ra được, cây cối phụ cận thôn Cao gia đều chặt hết rồi, muốn chặt củi còn phải đi xa một chút. Chuyện nấu cơm này có thể cần chút thời gian, phải để các hương thân đến từ huyện Thanh Giản trước tiên chịu đói một lúc."
Mọi người bắt đầu trò chuyện.
Lý Đạo Huyền ở trên trời nghe đến đây, cũng không khỏi thầm than: Quả nhiên, thôn nhỏ hơn một ngàn nhân khẩu, muốn tiếp nhận hơn ba ngàn lưu dân, sẽ gặp phải vấn đề các loại vật tư tương ứng đều không đầy đủ, các phương diện đều trắc trở.
Tình trạng này cũng chỉ có thể dựa vào mình mở bàn tay vàng cho bọn họ, đưa bắp đùi mà thôi.
Vừa lúc trên bàn có một nồi lẩu bò, hôm nay để cho các người tí hon mới tới ăn một bữa ngon đi, để cho bọn họ cảm thụ được cái gì gọi là "Sau này ta đi khắp thiên hạ, cũng không tìm được đồ ngon như vậy".
Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Nhất Diệp! Nói cho mọi người, hôm nay ăn lễ, ngày lễ gọi là "Thiên Tôn đột phát ý tưởng", để cho tất cả mọi người cùng nhau ăn một bữa no nê."
Cao Nhất Diệp vội vàng lớn tiếng truyền pháp chỉ.
Nàng vừa hô lên, các thôn dân Cao gia xung quanh lập tức dừng công việc trong tay lại, vui vẻ chạy tới. Hơn một ngàn người nhanh chóng tập trung đầy đủ, mỗi người đều bày ra bộ dáng thành kính, bái lạy bầu trời, tạ ơn đại ân của Thiên tôn, sau đó cả đám trợn tròn mắt nhìn lên đám mây trên bầu trời.
Chờ xem Thiên Tôn "đột phát ý tưởng" đưa xuống vật gì.
Đám người mới tới thì ngơ ngác, Điểm Đăng Tử thay mặt bọn họ hỏi: "Thiên Tôn là ai? Thiên Tôn đột phát ý tưởng là chuyện kỳ quái gì vậy?"
Bạch Diên cười: "Ngươi cứ chờ xem đi!"
Chỉ thấy tầng mây mở ra, một tảng thịt thật lớn từ trên bầu trời rơi xuống, khi sắp rơi xuống đất, lơ lửng không rơi, trên bầu trời lại hạ xuống một tờ giấy kỳ quái không thấm nước, đặt trên mặt đất, miếng thịt rơi xuống tờ giấy...
Miếng thịt này khác với miếng thịt mà trước đây Thiên Tôn ban cho, trước kia Thiên Tôn ban ân đều là "thịt tươi", ví dụ như thịt gà và thịt heo sống, mọi người phải tự mình chế biến.
Nhưng lần này, Thiên Tôn ban ân lại là một miếng thịt chín, hơn nữa còn tưới nước sốt, cách rất xa đã ngửi thấy mùi tương nồng đậm.
"Nhìn hoa văn giống như thịt bò, chẳng lẽ là... một miếng thịt bò kho lớn?"
Tam Thập Nhị, Bạch Diên, Trình Húc vẫn có chút kiến thức, nhưng miếng thịt bò trước mắt này thoạt nhìn như thịt kho tàu, ngửi mùi vị lại có chút khác biệt, gia vị bên trong càng thêm phong phú hơn, vừa ngửi thì biết mình khẳng định chưa ăn qua.