"Nhất Diệp, gọi mọi người tới phân chia đi." Lý Đạo Huyền cười nói: "Phần thưởng đặc biệt của Lễ Thiên Tôn đột phát ý tưởng, phải ăn thật vui vẻ."
Y đã nói như vậy rồi, thiếu nữ nghịch ngợm như Cao Nhất Diệp đâu còn cầm lòng được. Nàng là người đầu tiên chạy tới, vốn định cắn một miếng nhưng suy nghĩ một chút, cảm giác như vậy sẽ xấu hổ, nhiều người như vậy phải chia nữa, mình dùng miệng cắn có vẻ không lịch sự.
May mà ở bên cạnh lập tức có thôn dân thông minh đưa lên một cây đao.
Hắn có đao nhưng không dám động thủ trước, loại "ngày lễ lớn" thế này, nhất định phải đợi Thánh Nữ đại nhân động thủ trước.
Diệp Nhất Diệp lấy đao cắt một miếng nhỏ trên tảng thịt bò cực lớn, bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt, biểu lộ trên mặt có thể nói là cực kỳ đặc sắc.
Món ăn Quảng Đông có một chỗ tốt chính là khả năng thích nghi mạnh, có thể hợp với dạ dày của đại đa số người Trung Quốc, không bài xích người bên ngoài như kiểu món cay Tứ Xuyên.
Hương vị món lẩu bò Quảng Đông vừa vào miệng quả nhiên là tuyệt vời.
Gia vị phong phú, kích thích hoàn toàn vị giác.
Cao Nhất Diệp ngậm trong miệng một miếng thịt bò to, má phùng lên, vừa nhai vừa nói chuyện, hàm hồ không rõ ràng: "Ngon... ngon nắm... mọi... người... mau tới..."
Thánh Nữ đại nhân đã động thủ, những người khác đương nhiên có thể ăn được rồi.
Các thôn dân Cao gia hoan hô trước, chộp lấy con dao...
Sau đó mấy người thôn Trịnh gia, thôn Chủng gia cũng cầm dao lên...
Cuối cùng ba ngàn người huyện Thanh Giản rốt cuộc từ trong nỗi khiếp sợ "trời giáng thịt" tỉnh táo lại, quản nó ở đâu, mặc kệ Thiên Tôn là vị thần tiên nào, hoang mang trước đó thả qua một bên, lấp đầy bụng rồi nói sau, lập tức cầm lấy dao.
"Này, những người mới, các ngươi đói đã lâu, đừng ăn quá nhiều một lần sẽ tiêu chảy đó." Tam Thập Nhị nhảy cẫng lên la lối.
"Người huyện Thanh Giản chúng tôi mới không yếu ớt như vậy đâu!"
"Này, cái đó thì có liên quan gì đến người ở đâu?"
"Đừng ăn quá no! Yên tâm, bữa sau còn có đồ ăn."
Nhìn xuống dưới từ góc nhìn của Lý Đạo Huyền, hơn bốn ngàn người vây quanh một miếng thịt bò khổng lồ, tựa như một đàn kiến đang dọn đồ ăn, nhìn rất thú vị.
Loại tràng diện này, trước kia dân số không đủ sẽ không thể nhìn thấy.
Quả nhiên, thôn càng phát triển lớn mạnh thì mình mới càng nhìn thấy được nhiều cảnh tượng mới.
Một hộp sủng vật này thật sự là không uổng công nuôi.
Cuồng hoan trong hộp kéo dài nửa canh giờ, các thôn dân trong thôn làm công ăn uống no đủ mới rút lui trước, trở về làm việc của mình. Hiện tại trong thôn Cao Gia làm việc nhiệt tình nhất chính là các thôn dân của thôn làm công, tiếp theo là các phạm nhân cải tạo, họ cũng nhanh chóng trở về làm việc, cố gắng biểu hiện để sớm giảm hình phạt khôi phục thân trong sạch, sau đó tới 42 người tí hon ban đầu của thôn Cao Gia cũng vỗ bụng, thỏa mãn tản bộ cho tiêu.
Chỉ còn lại hơn 3000 người huyện Thanh Giản, sau khi ăn no bụng không biết nên làm gì, mắt to trừng mắt nhỏ, chờ an bài.
Cao Nhất Diệp đi dạo một vòng rồi lại quay về, cười hì hì đứng trước mặt Điểm Đăng Tử: "Triệu tiên sinh, thiên tôn có lệnh, đưa các hương thân của ngươi, trước tiên ngồi xe lửa đi "Lưu Dân cốc" rồi an bài đi."
"Được." Điểm Đăng Tử vội vàng phân phó mọi người: "Mọi người đứng dậy đi, nhìn thấy căn nhà màu sắc rực rỡ bên kia không? Đó gọi là trạm xe lửa, chúng ta sẽ ngồi xe ở đó, đến nhà mới của chúng ta."
Dân chúng Thanh Giản huyện tò mò nhìn qua, thật đúng là chưa nghe nói qua trạm xe lửa bao giờ, thế nhưng nhìn một cái là có thể thấy một chiếc xe cực kỳ to lớn quái dị, giống như một con sâu lông cực lớn, đang yên lặng nằm gần nhà ga.
"Phải lên cái xe kia?"
"Đó thật sự là xe sao? Cảm giác thật giống như một con sâu khổng lồ, muốn ăn thịt người."
Điểm Đăng Tử lớn tiếng nói: "Không phải sợ, đó là xe, không phải sâu yêu quái gì, lên hết đi."
Hắn dẫn đội đi về phía xe lửa.
Lại thấy một người mặc áo trắng, chạy nhanh hơn bọn họ, vung vẩy hai chân, chính là Bạch Diên. Hắn vừa chạy vừa vẫy tay: "Ta lái xe, ta lái xe. Môn "Ngự" này trong quân tử lục nghệ, ta rất sở trường đấy."
Hai tài xế xe lửa toát mồ hôi: "Bạch tiên sinh, ông mới chỉ học thôi mà, không thể lập tức lái xe được, còn phải luyện tập nữa, lần này trên xe chở đầy người, nếu mà xảy ra chuyện, sẽ tử thương thảm trọng đó."
Bạch Diên: "Ặc... Cái này cũng đúng, vậy ta tiếp tục ở trong xe lửa quan sát học tập đi."
Người huyện Thanh Giản xếp hàng lên xe lửa.
Mười hai toa xe, một toa chỉ có thể chứa một trăm người, xe lửa một lần cũng chỉ chở được 1200 người, sức vận tải cũng không đủ.
Phải chở ba lần, mới có thể đưa các thôn dân trong huyện Thanh Giản đến Lưu Dân cốc.
Cũng may một chuyến chỉ có sáu dặm, lấy tốc độ của xe lửa, trong mấy phút ngắn ngủi có thể chạy xong một chuyến, chỉ có hành khách lên xuống sẽ tốn thêm thời gian, vận chuyển thêm vài vòng không thành vấn đề.
Thế là, nhóm đầu tiên 1200 người ngồi lên xe lửa, bắt đầu xuất phát về nhà mới của họ.
U u! Xình xịch xình xịch... .
Trong thanh âm êm tai, chiếc xe lửa dẫn đầu xuyên qua ruộng lúa mạch của thôn Cao Gia.
Hành khách trên xe đồng loạt phát ra thanh âm kinh ngạc "Oa a", ruộng lúa mạch thật tươi tốt, lập tức sẽ bước vào mùa thu hoạch. Xe lửa xuyên qua sườn núi, dọc theo đường đi một mảnh xanh tươi bát ngát, xung quanh nơi này đều đã từng có mưa, trên đồi núi mọc đầy hoa cỏ dại. Một số hành khách thầm nghĩ trong lòng: Chỗ này đào rau dại chắc dễ lắm, khắp nơi là rau dại mà.
Rễ cỏ cũng ăn không hết, căn bản ăn không hết được.
Rất nhanh, xe lửa đến trạm Lưu Dân cốc, xe dừng lại, Điểm Đăng Tử xuống xe đầu tiên, sau đó lớn tiếng gọi mọi người trong xe phía sau xuống xe.
1200 người lần lượt nhảy từ trên xe lửa xuống, sau đó, bọn họ liền nhìn thấy một thôn trang màu sắc rực rỡ với đầy kiến trúc đủ mọi màu sắc, yên tĩnh giấu mình trong sơn cốc, có loại cảm giác đẹp đẽ như thế gian ngoại đào nguyên.
Oa, đây là nhà mới của chúng ta sao?
"Thật là một nơi xinh đẹp!"
"Thật sự có thể chuyển vào trong này sao?"
Có người đã muốn chạy vào trong sơn cốc.
Điểm Đăng Tử Triệu Thắng lớn tiếng nói: "Không vội, không nên vội, mọi người không thể tự ý chiếm nhà ở, sẽ đánh nhau, chờ người phía sau tới đầy đủ rồi, sẽ do ta và thôn trưởng các thôn thương lượng để phân phối nhà ở."
Các thôn dân vẫn luôn phục hắn, nghe hắn nói vậy thì đều an tĩnh lại, ngồi yên và chờ xe lửa lại chạy về, đưa đợt người thứ hai, thứ ba tới. Sau khi tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi, lúc này mọi người mới dựa theo thôn trang của mình mà phân chia khu vực và nhà ở.
Triệu Thắng cùng mấy vị trưởng thôn ngồi lại với nhau, thương lượng người của thôn nào, sẽ ở khu vực nào trong sơn cốc, sau đó chia khu vực đi vào sơn cốc, bước vào trong các căn nhà màu sắc rực rỡ để ở.
Đây cũng không phải là chuyện đơn giản, ba ngàn người, nhiều người lắm miệng, mỗi gia đình còn có các loại tình huống khác nhau, ầm ĩ cả nửa ngày, cho đến khi mặt trời lặn, mỗi dân chúng huyện Thanh Giản rốt cuộc có được chỗ ở mới của mình.
Mọi người bỏ xuống các vật tuỳ thân mang theo bên người, sau đó đi ra cửa, gặp nhau trên đường phố, mỗi người đều không kiềm chế được mà nở nụ cười, cuộc sống mới sắp bắt đầu, rất rõ ràng, sẽ không kém so với trước kia, sẽ chỉ tốt hơn nhiều.