Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 213 - Chương 213: Ngươi Đừng Có Mà Càn Quấy

Chương 213: Ngươi đừng có mà càn quấy Chương 213: Ngươi đừng có mà càn quấy

Lý Đạo Huyền ngồi bên cạnh hộp, nhìn đám người tí hon mới tới bận rộn bên trong Lưu Dân cốc. Mới đến nên rất nhiều việc phải làm, tuy có nhà ở rồi, nhưng những thứ khác thì không có gì hết.

Đầu tiên họ phải giải quyết vấn đề ăn cơm, phải tìm đá, đào bùn để làm nhà bếp, còn phải chuẩn bị củi khô, còn có đủ loại xoong nồi bát đũa.

Thứ phải chuẩn bị thật sự quá nhiều, nhưng những bách tính này đều là người nghèo, muốn chuẩn bị những đồ dùng này cũng không phải chuyện dễ dàng.

Phải tranh thủ thời gian tạo công ăn việc làm cho họ, hơn nữa tốt nhất là công việc "tính lương theo ngày", để cho bọn họ mau chóng có được thu nhập, mau chóng sử dụng những thu nhập này đổi thành các loại vật phẩm hằng ngày, để cuộc sống đi vào quỹ đạo.

Lý Đạo Huyền chuyển tầm nhìn về thôn Cao gia, liền thấy đám người Tam Thập Nhị, Bạch Diên, Cao Nhất Diệp, Đàm Lập Văn đang ngồi ở trên sân thượng tầng ba vọng lâu trò chuyện.

Bạch Diên: "Chuyện ở đây xong rồi, ta phải trở về Bạch gia bảo."

Tam Thập Nhị ôm quyền với hắn: "Bạch tiên sinh vất vả rồi."

Bạch Diên cười: "Làm việc cho thiên tôn, đó là vinh hạnh của ta, đâu có gì mà vất vả."

Hắn hành lễ với tất cả mọi người xong, sau đó rời khỏi thôn Cao gia, đi về phía Bạch gia bảo.

Những người còn lại tiếp tục trò chuyện.

Đàm Lập Văn nói: "Đông ông, người của huyện Thanh Giản đến tới 3000 người, quả thật hơi nhiều, chúng ta phải mau chóng cung cấp công việc cho bọn họ, nếu không chỉ sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn, nhưng tại hạ thật sự không biết, trong thời gian ngắn sắp xếp cho bọn họ làm gì mới tốt."

Tam Thập Nhị nhíu mày: "Bọn họ đều là người ngoài, ta cũng hơi..."

Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Đừng coi bọn họ là người ngoài, quên rồi sao, đối với thôn Cao gia, ngươi cũng là người ngoài."

Cao Nhất Diệp nghe được thanh âm của y, chấn động tinh thần, vội vàng thuật lại.

Tam Thập Nhị nghe xong, sắc mặt ửng đỏ: Đúng rồi! Sao ta lại xem người mới tới là người ngoài nhỉ? Kỳ thực, ngoại trừ 42 thôn dân lâu đời nhất của thôn Cao gia, tất cả mọi người ở đây đều được gọi là người ngoài."

Mình thật đúng là có vẻ như.

Hắn ta vội vàng hướng lên trời vái một cái: "Thiên Tôn, ta không có ý đó, chỉ là lo lắng bọn họ quá nhiều người, dưới tình huống mới đến chưa tiếp xúc nhiều, không dám lơ là bọn họ, sợ qua loa tiếp nhận người ngoài, sẽ dẫn đến một số... khụ."

Hắn không nói ra, nhưng Lý Đạo Huyền lại hiểu, lo lắng những người này làm chuyện xấu.

Có ý nghĩ này cũng không lạ.

Đừng nói đến thời đại Minh Mạt này, cho dù lấy hậu thế tư tưởng đã được giải phóng, pháp chế tương đối hoàn thiện, mọi người vẫn ôm một ít cảnh giác và kỳ thị đối với "người bên ngoài", luôn lo lắng người ngoài sẽ phá hủy cuộc sống hài hòa của nơi mình ở.

Biểu hiện lớn nhất ở chỗ quốc gia phát triển rất xa lánh di dân của các quốc gia lạc hậu, biểu hiện trung là người thành phố lớn sẽ kỳ thị người thành phố nhỏ tới làm công, thậm chí nhỏ hơn biểu hiện ở trong một khu vực nhỏ, dân cư khu vực sẽ xa lánh người thuê nhà... loại tâm tính này, tại hiện thế còn chưa có ai có năng lực hoàn toàn bãi bình.

Bởi vì, chuyện người từ bên ngoài sẽ đề cao tần suất phạm tội, đó cũng là một sự thật phải nhìn thẳng vào, chung quy sẽ có một con sâu làm dầu nồi canh, làm giảm đi đánh giá tốt về "người bên ngoài".

Lý Đạo Huyền cũng chỉ có thể tận lực dẫn dắt, thông qua bàn tay vàng của mình để hóa giải sự đề phòng và lo lắng của "dân bản địa" và đối với những người mới tới.

"Yên tâm đi." Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Hơn một ngàn người các ngươi, đối mặt với ba ngàn người mới tới mà cảm thấy sợ hãi và lo lắng, đó cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng các ngươi đừng quên ta vẫn luôn ở trên trời nhìn xuống, đừng nói mới tới chỉ là ba ngàn người, cho dù có ba nghìn vạn người mới tới, cũng chẳng có gì phải sợ hãi?"

Tam Thập Nhị nghe vậy, tinh thần chấn động: "Đúng vậy! Chúng ta có Thiên Tôn phù hộ, dù người mới tới có nhiều, chúng ta cũng không cần thiết cảm thấy bất an."

Đàm Lập Văn cũng phấn chấn: Đúng vậy, chúng ta ở đây ngẩng đầu ba thước có thần linh, ba ngàn người có gì phải sợ? Thật là.

Lý Đạo Huyền: "Ngày mai, tới Lưu Dân Cốc tuyển người đi, các loại ngành nghề đều cần, thợ rèn cần tăng thêm một số, bởi vì Cục Hỏa Khí của chúng ta đã bắt đầu sản xuất hỏa dược rồi. , Chúng ta bắt đầu sản xuất hỏa thương, cần nhiều thợ rèn hơn. Có hỏa thương càng nhiều sẽ cần càng nhiều hỏa dược, cho nên Cục Hỏa Khí cũng cần chiêu mộ càng nhiều học đồ. Nhân khẩu tăng trưởng cần nhiều nồi niêu xoong chảo hơn, thợ gốm làm bát đĩa, thợ mộc cũng cần gia tăng số lượng..."

Tam Thập Nhị cũng lập tức lĩnh ngộ: "Các ngành các nghề, đều phải tuyển người ở Lưu Dân cốc, để người của bọn họ và người của chúng ta sinh hoạt và làm việc cùng với nhau, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ biến thành người thôn Cao Gia."

Đúng! Dung hợp hấp thu và đồng hóa, Lý Đạo Huyền thầm khen: Bản lĩnh lớn nhất của dân tộc Trung Hoa chính là năng lực đồng hóa khổng lồ, bất kể là kẻ ngoại lai lợi hại đến đâu, sau khi tiến vào đều sẽ bị đồng hóa, cuối cùng biến thành tù binh của văn minh Trung Hoa, trở thành một trong 56 dân tộc.

Nước Mông Cổ giết vào biến thành dân tộc Mông Cổ, Mãn Thanh giết vào biến thành dân tộc Mãn.

Mặc kệ ngươi lúc trước dữ như quỷ, ác như sói, cuối cùng cũng phải cùng học tập văn hóa Trung Hoa.

Năng lực này, thôn Cao gia cũng nên có được mới đúng!

Đem người tí hon bên ngoài đồng hóa thành người tí hon nhà mình, vậy không phải là được rồi sao?

Mà điểm mấu chốt nhất của đồng hóa, chính là "văn hóa", thôn Cao Gia phải có mị lực của chính mình, để người tí hon mới tới cảm nhận được bầu không khí ở đây hoàn toàn khác biệt. Cảm nhận được sự vui vẻ khác biệt ở nơi này, bọn họ sẽ chủ động biến mình thành người trong thôn Cao gia.

Trên thực tế, thôn Cao gia hiện tại so với bên ngoài quả thật vui vẻ hơn, càng hạnh phúc hơn, mỗi một người mới đến nơi đây đều sẽ không kìm được bị sinh hoạt nơi đây thuyết phục, muốn dung nhập vào trong đó.

Đây chính là lòng tin lớn nhất hiện tại của thôn Cao gia.

"Không cần sợ hãi, mạnh dạn dung nhập bọn họ vào chính mình."

Lý Đạo Huyền bỏ lại câu nói cuối cùng này, không nói gì nữa, thậm chí đậy nắp lại, khiến cho Cao Nhất Diệp cũng không nhìn thấy y.

Tam Thập Nhị nhìn đám mây trên bầu trời dần dần tản ra, biết là Thiên Tôn đã đi rồi, bèn hướng về phía vài đám mây rải rác vái dài một cái, nghiêm túc nói: "Tại hạ nhất định không làm nhục mệnh."

Cao Nhất Diệp chớp mắt, cười khì một tiếng: "Thiên Tôn đi rồi, chắc chắn là tới chỗ tiên nhân khác."

Ta còn chưa đi mà!

Lý Đạo Huyền cười: Ta còn cách tấm thủy tinh nhìn các ngươi đấy, hơn nữa còn có thể nghe được giọng nói của ngươi, cái nắp không cách âm.

Cao Nhất Diệp lại tiếp tục cười: "Tam quản sự, tôi có một món đồ, muốn mượn nhà sách của ông để in ấn, bán cho các thôn dân xem."

Tam Thập Nhị nhìn vẻ mặt của nàng là biết: "Không phải Thiên Tôn phân phó?"

"Không phải!" Cao Nhất Diệp cười hì hì, khuôn mặt cười tươi như hoa: "Tôi tự vẽ, mới vừa vẽ xong đây, là một câu chuyện rất lợi hại. Tôi vẫn luôn trốn tránh Thiên Tôn để vẽ, vẽ vất vả lắm đấy."

Nghe nói "trốn tránh Thiên Tôn", vẻ mặt Tam Thập Nhị nghiêm túc hẳn lên: "Thánh Nữ đại nhân, cô đừng có mà càn quấy."

Bình Luận (0)
Comment