Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 214 - Chương 214: Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện

Chương 214: Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma truyện Chương 214: Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma truyện

"Không càn quấy, không càn quấy đâu."

Cao Nhất Diệp ngoài miệng thì nói không càn quấy, nhưng khóe mắt lại láo liên như tặc, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi, dù cho hơn nửa năm nay luôn được mọi người xem như thánh nữ ủng hộ, nhưng thiên tính nghịch ngợm của nàng vẫn còn đó.

Tam Thập Nhị càng cảm thấy không ổn: "Rốt cuộc cô vẽ cái gì vậy? Còn không thể để Thiên Tôn biết? Tôi nói cho cô biết, mấy thứ càn quấy, nhà sách của tôi không dám in ấn đâu."

Cao Nhất Diệp chu môi: "Cũng không tính quá càn quấy, tuy có chút càn quấy, nhưng đại đa số nội dung vẫn là nghiêm chỉnh."

Tam Thập Nhị cảnh giác: "Lấy ra tôi xem."

Cao Nhất Diệp cười hì hì chạy về nhà, rất nhanh liền cầm một xấp giấy lớn đi ra, mỗi một trang giấy đều vẽ đầy tranh, góc dưới của giấy còn viết chữ số Ả Rập, dùng để ghi rõ đây là trang thứ mấy.

Tam Thập Nhị cầm lấy trang thứ nhất xem, liền sợ hết hồn hết vía, đây không phải là vẽ Đạo Huyền Thiên Tôn sao?

Tuy hắn chưa từng tận mắt trông thấy khuôn mặt của Thiên Tôn, nhưng pho tượng Thiên Tôn ai mà không ngày nào cũng được xem? Thứ đó chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.

Lý Đạo Huyền ở bên ngoài hộp cũng nhìn thấy, đây không phải là mặt của ta sao?

Chỉ là vẽ đẹp trai hơn ta 32%, uy nghiêm 3200%, ơ ơ ơ, con nhóc này vẽ mình à, họa công của nàng cũng tiến bộ nhanh đấy.

Tam Thập Nhị sợ hãi nhảy dựng: "Cô... cô không phải là lấy Thiên Tôn ra để càn quấy đấy chứ?"

Cao Nhất Diệp: "Hì hì, tôi cũng không dám lấy Thiên Tôn ra càn quấy, tôi là vẽ câu chuyện Thiên Tôn hàng yêu trừ ma đó chứ."

Tam Thập Nhị nhanh chóng mở trang thứ hai... trang thứ ba...

Lý Đạo Huyền cũng ở bên cạnh nhìn theo.

Lập tức y đã nhìn rõ ràng, đây thật đúng là một câu chuyện hàng yêu trừ ma, đại cương câu chuyện không khác biệt nhiều với những câu chuyện trong các vở kịch Thiểm Bắc đạo tình, dù sao tiểu cô nương cũng không có năng lực sáng tạo quá mạnh, chỉ có thể từ trong các vở kịch đạo tình xem qua rút ra một thế giới quan để dùng.

Câu chuyện kể là, Đạo Huyền Thiên Tôn tiên du tại hạ giới, đi tới một thôn nhỏ, trên núi bên cạnh thôn có một đám sơn tặc hung ác, bọn chúng chạy vào thôn giết người phóng hỏa, cướp bóc lương thực.

Đạo Huyền Thiên Tôn giận dữ, tát bốp một cái, đập một tên sơn tặc thành bánh thịt.

Đập hết sơn tặc, Thiên Tôn lại ban thưởng lương thực, sau đó rời thôn, tiếp tục tiên du.

Không nghĩ tới Thiên Tôn mới vừa đi không bao lâu, trong thôn lại xuất hiện một yêu quái hung ác, hình dáng của con yêu quái này, thoạt nhìn giống như người tôm hùm trong phim Ultraman!

Cô bé này chính là vẽ dựa vào dáng vẻ của người tôm hùm nhân mà.

Người tôm hùm đi vào thôn, làm xằng làm bậy, ăn thịt người làm ác, nhưng lúc này Thiên Tôn không có ở đây, mắt thấy các thôn dân gặp nguy hiểm, đột nhiên có một vị đạo trưởng đến.

Đạo trưởng này rõ ràng là vẽ Mã Thiên Chính, ngay cả cách ăn mặc cũng giống nhau.

Đạo trưởng sử ra đạo thuật đánh với tôm hùm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ còn thiếu một chiêu, trường kiếm tuột tay, mắt thấy sắp bị người tôm hùm ăn thịt.

Lúc này, Đạo Huyền Thiên Tôn lại tới, sử ra tiên pháp, bàn tay biến thành khổng lồ, bịch một tiếng, đánh bẹp người tôm hùm trên mặt đất.

Đạo trưởng cảm kích quỳ xuống hành lễ.

Các thôn dân vui vẻ chạy đến, lấy thịt tôm hùm ra, làm thành món cháo tôm thơm ngon. Rất nhiều thôn dân, vây quanh nồi cháo tôm, vừa hát vừa nhảy, còn uống cả rượu Ngũ Lương.

Câu chuyện kết thúc.

Cô bé quả thực là chuyên gia chắp vá cấp 4! Trong một quyển truyện tranh đã chắp vá lại rất nhiều yếu tố kỳ quái.

Lý Đạo Huyền nhìn mà thiếu chút nữa phun cơm.

Sau khi Tam Thập Nhị xem xong vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ cổ quái: "Câu... chuyện... chuyện... này".

Cao Nhất Diệp: "Làm sao? Ông cảm thấy câu chuyện này không được sao?"

Tam Thập Nhị lau mồ hôi: "Ta cũng không biết có được hay không, cảm giác hình như là được, nhưng lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng."

Cao Nhất Diệp: "Vậy chính là có thể được rồi? Tam quản sự, ông giúp tôi đi, in ấn quyển sách này ra đi."

Tam Thập Nhị cảm giác áp lực như núi: "Trong này vẽ Thiên Tôn, nếu Thiên Tôn không thích, vậy chẳng phải là? Ta phải... Ta phải xin chỉ thị của Thiên Tôn."

Cao Nhất Diệp: "Đây là kinh hỉ dành cho Thiên Tôn, ông đi xin chỉ thị, hắn sẽ không kinh hỉ nữa rồi."

"Cái này..." Tam Thập Nhị: "Vạn nhất không phải kinh hỉ, là kinh sợ thì sao?"

Cao Nhất Diệp: "Sẽ không đâu, khẳng định Thiên Tôn rất thích xem thứ này, đây là kể chuyện tốt hắn làm, trừ yêu trừ ma mà, làm sao có thể nổi giận được?" Nàng chu cái mỏ lên: "Người ta cũng không vẽ Thiên Tôn thành thần tiên xấu."

Tam Thập Nhị tỉ mỉ suy nghĩ, cũng đúng, nội dung của quyển truyện này mặc dù chắp vá lung tung, nhưng cũng không bôi đen hình tượng của Thiên Tôn lão nhân gia, câu chuyện kể cũng coi như chính phái. Thôi được rồi, thử in ấn một chút đi. Dù sao cũng là yêu cầu của thánh nữ, ở trong thôn này thánh nữ là lớn nhất.

"Vậy thì... ta bảo thợ chạm khắc làm một bản đi..." Tam Thập Nhị nói: "Nói trước nha, cái này không thể in nhiều, in mấy quyển cho cô chơi thôi, tiền công của thợ chạm khắc không thể lấy từ nhà kho, phải chính cô phải phụ trách. Tiền giấy, tiền mực nước đều do cô trả."

Cao Nhất Diệp cười hì hì: "Được rồi, ta có rất nhiều thứ Thiên Tôn cho, tùy tiện lấy xuất ra cho thợ chạm khắc làm tiền công là được rồi."

Kỳ thật dưới lầu của Cao Nhất Diệp là nhà kho. Nàng ta muốn lấy đồ trong kho cũng không ai quản được. Chẳng qua nàng ngoại trừ lấy bông ra, những thứ khác chưa bao giờ đi trộm. Hơn nữa vải nàng ăn trộm, dệt xong cũng giao vào kho của thôn.

Tam Thập Nhị cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi, khía cạnh khác là nhắc nhở Cao Nhất Diệp không nên chơi lớn. Tuy thánh nữ lớn nhất, nhưng thánh nữ dù sao vẫn còn là đứa trẻ, cần phải được người lớn dẫn dắt.

Cao Nhất Diệp cười hì hì đưa chồng giấy kia giao cho Tam Thập Nhị: "Không thể làm hư, tôi chỉ có một phần này thôi đấy."

Tam Thập Nhị gật đầu: "Trong này mỗi trang giấy đều vẽ Thiên Tôn, ai dám làm hỏng chứ?"

Hắn lắc đầu và xuống vọng lâu, đi tới Giếng Thợ.

Thợ chạm khắc và một đám học đồ của hắn đang chơi trò khắc chữ nhàm chán.

Hóa ra mấy ngày gần đây, thợ chạm khắc và các học đồ rất nhàm chán. Bọn họ lần lượt hoàn thành [Bính âm Hán ngữ], [Số Học Tiểu Học], [Số Học Sơ Trung], [Dương Gia Tướng], còn khắc một bản [Vật Lý Sơ Trung], tiếp theo thì không có việc làm, mỗi ngày đều rảnh rỗi.

Rảnh rỗi quá chẳng khác nào "không có tiền công thêm", hơi buồn bực, ước gì Thiên Tôn lại chơi cái gì để in ấn một chút, nhưng Thiên Tôn lo làm lửa xe lửa, tiếp đãi người dân huyện Thanh Giản, tạm thời quên mất sản nghiệp văn hóa này.

Đám thợ chạm khắc đành nhàm chán khắc chữ, luyện tay một chút.

Tam Thập Nhị đi tới trước mặt họ, đưa ra một chồng giấy thật dày trong tay: "Có việc rồi, khắc cái này đi, tiền công sẽ do thánh nữ trả cho các ngươi."

Thợ chạm khắc và học đồ khác bu tới, vừa cầm giấy lên xem, lập tức giật nảy mình: "Câu... câu chuyện Thiên Tôn hàng yêu trừ ma?"

Tam Thập Nhị thấy bộ dáng bọn họ "kinh ngạc","sợ hãi","muốn cúng bái", trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Ta có nên nói cho bọn họ biết, đây là hành vi xấu của Thánh Nữ đại nhân không?

Thôi kệ! Cái này không cần nói.

Tam Thập Nhị nói: "Không sai, quyển sách này tên là [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma truyện]."

Thợ chạm khắc và học đồ vẻ mặt thành kính, cẩn thận từng li từng tí một cầm xấp giấy lên: "Tam quản sự yên tâm, chúng tôi liều mạng cũng sẽ khắc câu chuyện này một cách hoàn mỹ vô khuyết."

Lý Đạo Huyền mỉm cười: Các ngươi phải chơi vui vẻ lên.

Bình Luận (0)
Comment