Sáng sớm, trời vừa sáng.
Mọi người của huyện Thanh Diên cũng đã ở trạm xe lửa xếp hàng chờ xe lửa.
Trải qua công việc tuyển người dài đến năm ngày, phần lớn mọi người ở huyện Thanh Giản đã tìm được công việc thuộc về mình. Người có tay nghề được nhận vào Giếng Thợ, không tay nghề thì đi làm bán sức lực sửa đường chặt cây.
Các nữ nhân cũng có việc làm, xe lửa vận chuyển lượng lớn khung cửi và bông vải từ chủ bảo đến, giao đến trong tay các nữ nhân, yêu cầu họ dệt thành vải bông sau đó lại đưa về chủ bảo.
Dưới sự chỉ điểm của Lý Đạo Huyền, Tam Thập Nhị sớm đã bắt đầu dùng biện pháp "phát lương tính theo sản phẩm" cho các nữ nhân, vải bông được dệt càng nhiều, tiền lương cũng càng nhiều.
Sau khi lựa chọn phương thức này, sản lượng vải bông của thôn Cao gia đã tăng vọt về chất. Cho nên, bây giờ lại vận dụng phương thức này ở thôn Lưu Dân.
Ngay cả các các lão nhân cũng tìm được việc làm.
Bởi vì lượng lớn nhân khẩu tràn vào, tạo ra lượng lớn nhu cầu về "giỏ tre","ghế tre", các lão nhân liền đi chặt tre, ngồi ở dưới mái hiên đan đan vót vót, tuy thu nhập kém hơn so với bọn trẻ tuổi một chút, nhưng cũng có thể đổi chút đồ vật.
Duy nhất không có việc gì làm, chính là bọn trẻ.
Lý Đạo Huyền đảo mắt qua, liền thấy trong Lưu Dân cốc khắp nơi đều là trẻ con, ít nhất cũng có hơn bốn trăm đứa, lớn một chút đã biết làm việc nhà, nhưng nhỏ thì chỉ biết chơi đùa lung tung.
Như vậy thì không được!
Nhất định phải cho đám trẻ con này tiếp thu giáo dục.
Nhưng hậu quả xấu của rắn nuốt voi, ở loại địa phương này cũng bắt đầu hiện ra,"Giếng Học" của chủ bảo căn bản không thể chứa được nhiều trẻ con như vậy, cho dù có dung nạp được, một mình Vương tiên sinh cũng không dạy được hơn bốn trăm đứa bé.
Xem ra phải mời nhiều tiên sinh dạy học hơn, còn phải làm thêm một trường học bằng nhựa nữa.
Tiên sinh dạy học có thể bảo Đàm Lập Văn đến huyện thành mời, chỉ cần chịu đập tiền, lừa gạt một vài tiên sinh tới đây hẳn là vấn đề không lớn, còn về trường học thì...
Lại chỉ có thể nhờ cậy người anh em Thái Tâm Tử.
Mở WeChat: "Alo, đang chơi ở đâu vậy?"
Thái Tâm Tử nói: "Tôi còn đang ở Thượng Hải, mới vừa đem đạo quán mini của cậu giao cho người chủ sợ của hội triển lãm nghệ thuật điêu khắc rồi, đối phương nhìn rất kinh diễm, chuyên môn làm cho cậu một hội triển lãm đấy, tôi còn phải tham gia hội giao lưu thương nghiệp nữa..."
Lý Đạo Huyền: "Ồ? Vậy giờ tôi muốn làm một cái mô hình là không làm được rồi?"
Thái Tâm Tử nói: "Cậu nói gì thế, sao lại không làm được, trong cửa hàng của tôi vẫn còn có người ở đó, đưa bản vẽ cho nhân viên cửa hàng, bảo bọn họ làm là xong rồi, lần này cậu định làm cái gì?"
Lý Đạo Huyền: "Trường học! Tôi muốn làm một mô hình trường học 1 phần 200."
Thái Tâm Tử nói: "Cậu đừng nói với tôi là cậu còn chưa đọc đủ sách, còn muốn làm một cái trường học ở nhà để nhớ lại cuộc đời đi học của mình."
Lý Đạo Huyền nói: "Không sai, tôi muốn sưu tầm một cái trường học. Cậu cứ làm theo trường học cũ của hai chúng ta đi, chính là cái trường trung học Số 32 tôi thấy nó một lần là muốn đốt nó một lần."
Thái Tâm Tử gửi voice qua, bằng giọng quái gở: "Lần này có thêm bánh xe không?"
Lý Đạo Huyền nở nụ cười, cũng dùng voice trả lời: "Tôi sai rồi! Thêm bánh xe hình như không có tác dụng gì, Khách Gia vi ốc lần trước thêm bánh xe là tôi không đúng, đến nay vẫn chưa dùng đến."
"Ai bảo cậu lắm văn." Thái Tâm Tử cười: "Được rồi, tôi nhận đơn này, tôi sẽ bảo nhân viên cửa hàng của tôi làm trường trung học số 32 tỉ lệ 1 phần 200 rồi đưa tới cho cậu, nhưng mà tôi phải nhắc nhở, cậu đừng có mà đốt thật, không khéo đốt cháy cả căn nhà của mình là không ổn đâu."
Lý Đạo Huyền: "Vậy cậu dùng vật liệu chống cháy làm giúp tôi đi."
Thái Tâm Tử nói: "Mẹ nó, quả nhiên, yêu cầu quỷ dị luôn luôn ở cuối cùng chờ mình."
Hai người cười mắng hai câu rồi cắt đứt liên lạc.
Lý Đạo Huyền đã lâu không chú ý tới trường học, lần này đã nhắc nhở y, vội vàng đi xem Giếng Học.
Vừa chuyển qua, đã thấy Bạch công tử đang nghiêm mặt đứng trên bục giảng, đang dạy môn Số Học cho bọn trẻ bên dưới.
Hoá ra Vương tiên sinh đã dạy xong "Tiết Ngữ văn", hiện tại đến phiên Bạch công tử "đại thiên thụ nghệ", dạy tất cả bọn trẻ Số Học.
Lý Đạo Huyền nghe qua loa một lúc, ừm, nội dung bài giảng chính là Số Học Tiểu Học lớp 3 quyển thượng.
Dạy nhanh thật!
Trong trường học của hậu thế, trẻ con cần ba năm mới được học đến chỗ này. Không nghĩ tới Bạch công tử lại dạy học như nhồi cho vịt ăn, mới được nửa năm đã dạy đến chỗ này rồi.
Lại cẩn thận suy nghĩ, đã hiểu được đại khái.
Ít môn học a!
Học sinh tiểu học hiện tại phải học Ngữ văn, số học, mỹ thuật, âm nhạc, thể dục... Sau khi tan học còn phải học thêm, đàn dương cầm, thư pháp, vũ đạo, quyền đạo, trượt băng, bơi lội... thời gian rảnh rất ít.
Nhưng những đứa trẻ cổ đại này hiện tại chỉ có hai môn học, ngữ văn và số học.
Từ sáng đến tối hai môn luôn thay phiên nhau, tiến độ đó không nhanh được sao?
Thành thật mà nói, như vậy không quá hợp lý, tốt cho sự phát triển của bọn trẻ, nhưng ít ra tốt hơn nhiều so với bọn nó lang thang chơi đùa trên đồng ruộng, hoặc là phụ giúp làm việc nhà.
Y đang nghĩ ngợi viển vông, tiết số học của Bạch công tử đã kết thúc, các học sinh bình thường tản đi, nhưng con gái Tam Thập Nhị lại bước tới bên cạnh Bạch công tử, cười hì hì: "Bạch ca ca, bọn họ đi rồi, đến tiết học thêm của hai chúng ta rồi, tiểu học lớp 6 quyển hạ, tiết cuối cùng..."
Bạch công tử gật đầu: "Được, chúng ta cùng nghiên cứu."
Lý Đạo Huyền cười thầm trong lòng: A, còn có chuyện như vậy sao?
Bạch công tử mười ba tuổi rưỡi, Tam tiểu thư tròn mười hai tuổi. Hai đứa trẻ lớn ngồi trên cùng một cái bàn học, mở ra [Số Học Tiểu Học lớp 6 quyển hạ], tiến độ của hai người đã đến điểm cuối cùng rồi.
Tam tiểu thư: "Bạch ca ca, sau khi học xong quyển sách này, chúng ta cũng bắt đầu học [Số Học Sơ Trung] sao?"
Bạch công tử rất nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy! Tiến độ của phụ thân đã nhanh hơn ta rất nhiều, ta phải tranh thủ thời gian đuổi theo, bằng không thì lần sau khi ông ấy đến kiểm tra ta, nhất định sẽ thất vọng."
Tam tiểu thư: "Ta nghe nói Thiên Tôn còn chuẩn bị một quyển sách, tên là [Vật Lý Sơ Trung], quyển sách đó giao cho phụ thân ta bảo quản, Thiên Tôn nói sau khi học xong [Số Học Tiểu Học], không chỉ phải học [Số Học Sơ Trung] còn phải học [Vật Lý Sơ Trung], hai quyển sách cần cùng học, hình như đều rất khó."
Bạch công tử mỉm cười: "Cũng không khó lắm, từ lâu ta đã lén lút xem rồi."
"Hả?" Tam tiểu thư: "Đã xem lén rồi? Không phải bị mắng đấy chứ?"
Bạch công tử nói: "Không đâu! Đọc sách sao có thể bị mắng? Thánh nữ tỷ tỷ nói, Thiên Tôn rất thích đứa trẻ đọc sách, lần trước lúc ta đi lấy [Số Học Sơ Trung], cũng không thể xem lén được, thật ra là xem ngay trước mặt thánh nữ tỷ tỷ, thánh nữ tỷ tỷ cũng không trách ta. Tỷ ấy còn nói, thiên tôn mong có người mau chóng đọc mấy quyển sách này."
Tam tiểu thư tò mò hỏi: "Bên trong nói gì thế?"
Bạch công tử: "Độ dài, thời gian, âm thanh, độ ấm, ánh sáng, chất lượng, độ dày, chuyển động và lực...".
Hắn nói một hơi dài ra một đống loạn xì ngầu, Tam tiểu thư nghe mà mơ hồ một hồi: "Đây là những thứ gì vậy?"