Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 219 - Chương 219: Ta Cũng Cần Lý Giải Nhân Gian Khó Khăn

Chương 219: Ta cũng cần lý giải nhân gian khó khăn Chương 219: Ta cũng cần lý giải nhân gian khó khăn

Cao Nhất Nhất giơ khẩu Tam Nhãn Thần Súng lên, sau đó bốc một nhúm hoả dược và nhét vào bên trong súng. Từ Đại Phúc bên cạnh vội vàng kêu lên: "Nhiều quá, bớt một chút đi, ôi trời, bớt đi, bớt chút nữa đi..."

Sau vài lần điều chỉnh nhỏ, cuối cùng Cao Nhất Nhất cũng nắm giữ được lượng dùng chính xác, nhét vào trong nòng súng, dùng một cái cây chọc chọc để nén chặt hỏa dược, sau đó lại bỏ đạn vào bên trong.

Đạn là đạn bằng chì.

Minh triều thật ra rất thiếu chì, nhưng đối với Lý Đạo Huyền lại là một vấn đề nhỏ, mua trên taobao một dây thép, cắt một đoạn nhỏ bỏ vào, đã đủ cho các thợ rèn làm ra vô số viên đạn rồi.

Sau khi nén chặt viên đạn, lại cắm ngòi nổ vào trong lỗ nhỏ trên ống Tam Nhãn Thần Súng.

Cao Nhất Nhất vẫn còn hơi rung, trước kia chưa từng dùng cái này, chỉ là nghe nói, hắn thật là không dám ở quá gần món đồ chơi này, sau khi đốt ngòi nổ, lập tức cầm cán gỗ của Tam Nhãn Thần Súng lên và đưa nó về trước, vươn ra thật xa, nhắm ngay vách núi phía trước.

Ngòi nổ cháy hết, vang lên một tiếng "đoàng".

Tay Cao Nhất Nhất run lên, thiếu chút nữa bị chấn cho rời khỏi tay.

Khói trắng lượn lờ, mọi người ngơ ngác: "Bắn xong rồi à?"

Một đám người chạy tới vách núi, nhìn kỹ mới tìm được một cái lỗ nhỏ trên vách núi đá, viên đạn chì đã biến dạng dính chặt ở bên trong.

"Oa, trên tảng đá bị bắn thành một cái lỗ."

"Hỏa súng quả nhiên lợi hại!"

"Chúng ta thành công rồi, ha ha ha ha."

Lý Đạo Huyền nhìn thấy hỏa súng bắn thử thành công, cũng thấy hài lòng, loại vũ khí Tam Nhãn Thần Súng này y chỉ từng nhìn thấy trong tư liệu trên mạng, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, cũng rất thú vị.

Đợi đã!

Uy lực của hoả súng quá lớn, quân Minh hình như trang bị không ít, về sau nếu như đụng phải quân đội cầm hỏa khí, khi ta đưa tay vào bao che khuyết điểm bị kẻ địch bắn cho mấy súng, không khéo sẽ bị trầy da nhỉ?

Xem ra ta phải kiếm cho mình một cái bao tay chắc chắn mới được.

Nghĩ đến là làm, tiện tay mở taobao lên, tìm kiếm "găng tay Vô Cực", lại có thật, còn không đắt, vỏ bên ngoài bằng kim loại chất lượng tốt, chỉ hơn 100 đồng, vội vàng đặt hàng mua một cái.

Lúc này Cao Nhất Nhất lại muốn chuẩn bị bắn thử phát thứ hai, nhưng có vẻ như hắn đã quên lượng dùng của hoả dược, bèn xấu hổ hỏi Từ Đại Phúc: "Lần này ta lấy hoả dược nhiều hay là ít?"

Từ Đại Phúc: "Ít rồi, thêm nữa đi."

Nhìn đến đây, Lý Đạo Huyền cười, lên tiếng: "Nhất Diệp, nói cho Từ Đại Phúc, hoả dược có thể dùng cách "lượng cố định" giao cho mọi người, không cần lo lắng bọn họ dùng nhiều hoặc ít."

Cao Nhất Diệp nhanh chóng thuật lại.

"Lượng cố định?" Đây là lần đầu tiên Từ Đại Phúc nghe thấy từ này: "Lượng cố định là có ý gì?"

Lý Đạo Huyền: "Ngươi có thể trước tiên dùng giấy, gói lại lượng hỏa dược cần thiết cho 'một phát bắn'. Khi Cao Nhất Nhất lần tới tìm ngươi lấy hoả được để bắn mười phát, ngươi liền đưa cho hắn mười cái gói nhỏ, mỗi lần hắn sử dụng, chỉ cần mở một cái bọc giấy, đổ cả gói hỏa dược vào trong hỏa súng là được rồi, không cần mỗi lần đều hỏi ngươi lượng dùng. Như vậy chẳng những giảm bớt thời gian nhét hoả dược, mà cũng càng thêm an toàn."

Từ Đại Phúc nghe vậy hai mắt sáng ngời: "Cách này rất hay. Ta vẫn luôn lo lắng, hỏa dược này rơi vào tay tam ngốc, không khéo sẽ nhét vào hoả súng lung tung, dùng số lượng quá nhiều, sẽ nổ chết chính bọn họ, phương pháp lượng cố định này của Thiên Tôn thật sự là tốt quá."

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: Thật ra hiện tại rất nhiều nơi đã bắt đầu sử dụng lượng cố định rồi, bên Châu Âu đã bắt đầu từ lâu không đề cập tới. Nhật Bản tại thời kì Chiến quốc cũng đã bắt đầu dùng ống trúc để chứa hỏa dược cố định, một ống trúc chứa một phần, lúc cần đổ vào nòng súng là xong, sẽ rút ngắn thời gian nhét vào rất nhiều. Khu vực Giang Nam và biên quân đông bắc của Minh triều, hình như cũng đã sử dụng lượng cố định hỏa dược.

Chẳng qua Từ Đại Phúc là hỏa dược tác phía tây bắc, kỹ thuật tiên tiến bên này tương đối chậm, có lẽ hắn còn chưa biết.

Có điều vấn đề cũng không lớn!

Có Thiên tôn bất công mở bàn tay vàng, đưa bắp đùi to cho các ngươi, các ngươi chỉ cần ôm là được rồi. À, không được, các người tí hon còn quá nhỏ, ôm đùi cũng không ôm được, chỉ có thể bám lên lông chân...

Lý Đạo Huyền vạch ra một vài phương án "lượng cố định" tường tận cho Từ Đại Phúc, sau đó dứt khoát in ra một phần cách điều chế "hỏa dược đen viên tròn" giao vào tay Từ Đại Phúc, bảo hắn vừa đốc thúc đám học đồ sản xuất hỏa dược đen hiện tại, vừa thử điều phối ra hỏa dược đen viên tròn có uy lực càng cao hơn.

Từ Đại Phúc đạt được "tiên phương", nghe nói phương pháp này có thể chế tạo "hỏa dược Tiên giới", đương nhiên là rất kích động, vội vàng cuộn tờ giấy thật lớn lại, bảo mấy học đồ kéo nó về trong Cục Hỏa Khí, bảo quản thích đáng.

Nghe nói vật này uy lực còn lớn hơn hỏa dược đen, cẩn thận như hắn, tuyệt đối không dám để bất luận kẻ nào chạm vào.

Hồi lâu sau, các thợ rèn cũng đã bắn thử xong mười lần của Tam Nhãn Thần Súng, kết quả liên tục mười lần xạ kích, hỏa súng hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không bị tạc nòng.

Các thợ rèn cao hứng bừng bừng trở về chủ bảo, chuẩn bị sản xuất hàng loạt Tam Nhãn Thần Súng.

Lý Đạo Huyền lại lên tiếng phân phó: "Tam nhãn súng không cần tạo quá nhiều, làm đại vài cây chơi, luyện tập kỹ thuật và kiểm tra hỏa dược là được rồi, vũ khí chủ lực sau này, vẫn là hoả súng kiểu mới."

Các thợ rèn vội vàng tuân mệnh.

Cao Nhất Diệp hoàn thành công tác truyền lời, cũng nhẹ nhàng bước trở về chủ bảo.

Lý Đạo Huyền thấy nàng nhảy nhót, tinh thần có vẻ rất tốt, không nhịn được muốn trêu chọc nàng: "Nhất Diệp, mấy ngày gần đây còn vẽ truyện tranh nữa không?"

"Đang vẽ." Cao Nhất Diệp cười hì hì ngẩng đầu lên: "Tập thứ hai sắp vẽ xong rồi."

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: Tập thứ hai của [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma truyện] sao? Tập thứ nhất còn chưa in xong, thế mà ngươi đã sắp hoàn thành tập thứ hai rồi, con nhóc này thật đúng là tích cực."

Ngươi giống như một tác giả nào đó ở khởi điểm vậy, quyển thứ nhất còn chưa đưa lên, bản thảo của quyển thứ hai đã sắp viết xong rồi, ngươi đây là muốn nghịch thiên à?

Chậc! Sao lại thế này, vì sao ta rất muốn xem?

Tuy con nhóc này là chuyên gia chắp vá, nội dung của quyển truyện hoàn toàn chắp vá, nhưng thoạt nhìn rất vui vẻ, Lý Đạo Huyền thật sự có chút tò mò, muốn biết trong tập thứ hai và tập thứ ba nàng sẽ chắp vá những thứ gì.

Chậc chậc, động tác của thợ chạm khắc không nhanh hơn một chút được sao?

Lý Đạo Huyền cố ý trêu chọc nàng: "Không phải là đã vẽ thứ gì đó châm biếm chứ?"

Cao Nhất Diệp: "Ta vẽ là... Ừm, dù sao cũng là đồ tốt."

Lý Đạo Huyền cười: "Vậy đợi khi nó in ra rồi, ta cũng muốn xem thử."

Cao Nhất Diệp: "Hả? Thiên Tôn, ngài đừng xem, ngài đọc sách ở Thiên giới là tốt lắm rồi, những cuốn sách nát ở Nhân Gian giới, ngài đừng xem làm gì."

Lý Đạo Huyền: "Ta cũng cần hiểu rõ nỗi khổ của nhân gian giới mà."

Cao Nhất Diệp: "Vậy thì... nỗi khổ của nhân gian giới, ngài bấm ngón ngón tay tính toán... liền tính ra rồi..."

Lý Đạo Huyền: "Ta càng thích được tận mắt nhìn thấy."

Cô nhóc mặt đỏ lên, không biết nói gì cho phải, đành cúi đầu vân vê góc áo của mình.

Đúng lúc này, một người chạy tới ngay trước mặt, chính là Điểm Đăng Tử Triệu Thắng, từ xa đã vẫy tay với Cao Nhất Diệp: "Thánh Nữ đại nhân!"

Cao Nhất Diệp chấn động: "Triệu tiên sinh, ngươi tìm ta?"

Triệu Thắng chạy tới, có vẻ rất vội, nhưng rõ ràng hắn đang chạy rất cố sức, lại chạy rất chậm, chạy vài bước đã thở không ra hơi, đến trước mặt Cao Nhất Diệp đã thở phì phò như trâu: "Thánh... Thánh nữ đại... ta... khụ... muốn... xin chỉ thị... mời chỉ..."

Lý Đạo Huyền: "Bảo hắn chậm một chút, thở ổn rồi mới nói chuyện, ta thật sự sợ hắn không thở nổi, khiến bản thân mình bị ngạt chết."

Bình Luận (0)
Comment