Triệu Thắng thở hổn hển như trâu, thư sinh yếu ớt này một đường chạy từ xa tới đây, mệt đến tối tăm trời đất, thở hổn hển một hồi lâu mới ổn định: "Phù... Thánh nữ đại nhân, ta tới tìm ngài là có một chuyện muốn báo cáo với Thiên Tôn."
Cao Nhất Diệp: "Ồ? ngươi nói đi, Thiên Tôn đang ở trên đỉnh đầu lắng nghe đó."
Triệu Thắng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đám mây trên bầu trời, vội vàng hành đại lễ bái một cái.
Đến thôn Cao gia cũng đã nhiều ngày, hắn cũng hiểu rõ, trên bầu trời khoảng sáu bảy mươi trượng có thể nhìn thấy một đám mây thấp, đó là Thiên Tôn ở đó, không có mây, chính là Thiên Tôn không có ở đó.
Triệu Thắng hướng về đám mây nói: "Thiên Tôn, tại hạ đã đi xung quanh trên sườn núi bên ngoài Lưu Dân cốc vài ngày, vẫn luôn suy nghĩ đến tương lai của ba ngàn hương thân phải làm thế nào. Tuy Thiên Tôn cung cấp cho bọn họ các loại việc làm, nhưng trong thôn hiện tại có bốn ngàn nhân khẩu, lương thực mỗi ngày cần dùng là một con số vô cùng lớn."
"Những lương thực này bây giờ đều là do Thiên Tôn cho chúng tôi." Triệu Thắng lại hành đại lễ: "Chúng tôi vô cùng cảm tạ sự nhân thiện của Thiên Tôn, nhưng tại hạ cũng đang nghĩ, nếu có một ngày nào đó Thiên Tôn bận chuyện khác, không rảnh để ý tới thôn Cao gia nữa, hơn 4000 người này sẽ ăn gì? Chỉ dựa vào đồng ruộng hiện tại của thôn Cao gia, cho dù có thêm ruộng đất của mấy thôn xóm xung quanh như thôn Trịnh gia, thôn Vương gia, cũng còn xa mới đủ."
Lý Đạo Huyền ở trong lòng đã thả like cho hắn: Rất tốt! Chuyện suy tính rất có đạo lý, hoặc có thể nói là rất có tính lâu dài.
Triệu Thắng: "Xin Thiên Tôn cho phép chúng tôi khai hoang, khai khẩn ruộng đất mới. Nhất định phải có ruộng đất có thể nuôi sống hơn 4000 người, cái này là sự chuẩn bị cần thiết cho tương lai của tất cả mọi người. Có thêm ruộng đất, Thiên Tôn cũng có thể giảm bớt, hoặc là không cần cho chúng tôi tiên lương nữa, Thiên Tôn cũng có thể tiết kiệm chút khí lực."
Lý Đạo Huyền đang muốn nói: Đúng rồi!
Lại nghe thấy Cao Nhất Diệp tò mò nói: "Triệu tiên sinh, ta đoán thiên tôn khẳng định sẽ đáp ứng các ngươi khai hoang, nhưng mà... đất đai ở huyện Trừng Thành chúng ta... thích hợp khai hoang làm ruộng không có nhiều."
Triệu Thắng tỏ ra xấu hổ: "Đúng vậy, đất đai xung quanh Lưu Dân cốc quả thật hơi cằn cỗi, mọc cỏ dại hoa dại còn được, trồng hoa mầu có vẻ... Nhưng mà... Các hương thân của ta mỗi người đều rất cần cù, chỉ cần có ruộng đất, mặc kệ nó cằn cỗi hay không, mọi người chung quy sẽ nghĩ cách, tìm một vài cây nông nghiệp thích hợp để trồng trọt."
Lý Đạo Huyền kỳ thật đã sớm tra qua tư liệu về huyện Trừng Thành, huyện Trừng Thành thuộc một bộ phận của đất vàng nguyên sinh vùng phía bắc, bề mặt đất vàng là chủ thể.
Đất vàng nguyên sinh, muốn trồng cây nông nghiệp đương nhiên rất khó khăn.
Muốn tìm được mấy khu ruộng đất thích hợp trồng cây nông nghiệp tại huyện Trừng Thành rất không dễ dàng, chỗ nào thích hợp làm ruộng đã được tiền nhân khai phá từ lâu rồi, tỷ như mấy mảnh ruộng lúa mạch của thôn Cao gia, đó chính là mảnh đất tốt nhất phụ cận, muốn tìm ra mảnh đất thích hợp làm ruộng hơn, nói dễ hơn làm.
Nhưng mà!
Lý Đạo Huyền đã tra ra được, huyện Trừng Thành tại hậu thế có một cây nông nghiệp trụ cột quan trọng, đó chính là: bắp ngô: Ở hiện đại, diện tích trồng ngô ở huyện Trừng Thành đạt tới 31 vạn mẫu. Mặc kệ đất vàng cằn cỗi cỡ nào, lão tử không nói hai lời sẽ trồng cho ngươi một cây ngô, chỉ cần đảm bảo phân hoá học, sẽ mọc vèo vèo lên cho lão tử.
Lý Đạo Huyền không thể đem hạt ngô giống hiện đại cung cấp cho các người tí hon trong hộp, bởi vì "vật còn sống" khi ra vào cái hộp sẽ bị sức mạnh thần bí xử lý trong nháy mắt. Hạt giống thực vật thuộc về "vật còn sống" nên không thể cho vào được.
Nhưng mà.
Thời kỳ Minh Mạt, ngô đã được truyền vào Thiên Triều, chỉ cần chịu đi tìm là nhất định có thể tìm được.
Nếu Triệu Thắng đã có lòng khai hoang ở trên vùng đất vàng này, Lý Đạo Huyền liền cảm thấy, đây là thời cơ tốt nhất để mở rộng cây ngô.
"Nhất Diệp, có phải Hình Hồng Lang đang chuẩn bị rời thôn, lại muốn đi một chuyến đến Tây An đúng không?"
"Đúng vậy!" Cao Nhất Diệp ngửa đầu nói: "Ngày mai Hình tỷ tỷ sẽ xuất phát."
"Tốt lắm, trước tiên nói cho Triệu Thắng, cho phép bọn họ khai hoang, đất đai xung quanh Lưu Dân cốc, cứ khai phá thành ruộng đồng đi. Sau đó ngươi đi tìm Hình Hồng Lang, bảo nàng lần tới đi Tây An, tìm kiếm loại cây nông nghiệp tên là "cây ngô", nếu có thể mua được thì mua về với số lượng lớn, động tác phải nhanh, không bao lâu nữa sẽ không mua được thứ này."
Cao Nhất Diệp gật đầu đồng ý: "Triệu tiên sinh, thiên tôn ân chuẩn rồi, đất hoang xung quanh Lưu Dân cốc, các ngươi cố gắng khai khẩn đi."
Triệu Thắng vui mừng, hoan hô một tiếng chạy ra ngoài: "Ta đi báo cho các hương thân."
"Ngươi chạy chậm một chút." Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói theo: "Đừng chạy nữa, thở không kịp bây giờ."
Triệu Thắng: "Ta làm được, ta có thể! Thân thể ta rất cường... phù... rất cường tráng... Ai da... , tin tốt như vậy phải nhanh... phù..."
Mới chạy ra hai trăm mét, hai tay hắn đã chống đầu gối, thở phì phò: "Ôi chao mẹ ơi, không được rồi, ta phải... tạm hoãn... mặc dù là tin tốt... nhưng cứ chậm một chút... thông báo chậm một chút đi..."
Cao Nhất Diệp bật cười: "Ha ha ha!"
Lý Đạo Huyền không khỏi mỉm cười: Chỉ bằng tố chất thân thể của tên này, thế mà lại làm trò tạo phản khởi nghĩa, nói ra sẽ có ai tin?
Tối hôm đó, các thôn dân huyện Thanh Giản sau khi làm việc xong về nhà, nhận được tin tức cực tốt, Thiên Tôn ân chuẩn cho bọn họ khai hoang.
Tuy xung quanh Lưu Dân cốc toàn đều là đất vàng cằn cỗi, thế nhưng các thôn dân vẫn rất hưng phấn, bọn họ bây giờ là "lưu dân" không xứng có được đất đai, không nghĩ tới có thể được Thiên tôn cho phép, khai khẩn đất hoang.
Đây quả thực là ân thưởng lớn lao bằng trời!
Một số các thôn dân chịu khó lập tức khiêng cuốc ra khỏi cốc, mặc dù bọn họ đã làm việc mệt nhọc cả ngày, nhưng vừa nghe nói khai hoang liền có hăng hái, sớm một chút xác định ra một khu đất, khu đất đó không phải là của mình rồi sao?
Ôm ý nghĩ như vậy, đương nhiên là thà sớm đừng trễ, tiên hạ thủ vi cường.
Tuy nhiên, cũng có một số thôn dân biết tính toán, nhất là những người có nghề công tượng, co ngón tay tính toán: "Nếu ta đem toàn bộ thời gian đều dùng để làm công, dựa theo việc hiện tại của ta, tiền công Tam quản sự cho ta một tháng có khoảng ba lượng bạc, một năm chính là 36 lượng bạc."
"Nhưng nếu ta dùng thời gian đi làm ruộng, ở trên vùng đất vàng cằn cỗi này, một năm nhiều lắm chỉ thu hoạch được một hai thạch lương thực, cho dù những năm thiên tai giá lương thực tương đối cao, cũng chỉ thu nhập được mấy lượng bạc.
"Làm công rõ ràng ngon hơn làm ruộng, ta có nghề trong người, không cần thiết phải đi khai hoang làm ruộng, cứ để cho người thích làm ruộng trồng đi, sau này ta muốn làm công cả đời."
Vì vậy, người có chuyên môn công tượng và có chuyên môn nông nghiệp, thái độ đối với chuyện này là khác nhau.
Mọi người từ một điểm xuất phát, đi về các hướng khác nhau, giống như cây phân ra các nhánh, kéo dài ra quỹ tích nhân sinh khác nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hình Hồng Lang dẫn theo thương đội, lại xuất phát đi Tây An.
Lần này nàng không bán muối nữa, có một tuần kiểm Phương Vô Thượng nghiêm túc có trách nhiệm với công việc, khiến cho việc buôn muối của nàng rất khó khăn, còn không bằng bán chút đồ nghiêm chỉnh, bán đường tiên không tốt sao? Tiền kiếm được nhiều hơn bán muối.
Cao Nhất Diệp đưa Hình Hồng Lang đến cửa thôn: "Cây ngô nhất định phải cố gắng mua được, mặt khác, vật hiếm lạ trong thôn Cao Gia không có, phải chú ý mang về, hiện tại thôn rất giàu có, đồ vật kỳ lạ khẳng định đều rất dễ bán. Quan trọng nhất là thợ thủ công, tiên sinh dạy học, các loại nhân tài, có thể lừa gạt thì lừa gạt tới đây, không kể chi phí, đây là nguyên lời của Thiên Tôn."
Hình Hồng Lang cười ha ha: "Yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta."