Ngay khi Lý Đạo Huyền thưởng thức mỳ do các người tí hon cung phụng...
Ma Đô, trên hội triển lãm nghệ thuật điêu khắc mini.
Một nhóm người đang vây quanh đài triển lãm và nghị luận.
Chính giữa đài triển lãm có một đạo quán nho nhỏ, chỉ to bằng nắm tay, bỏ túi đáng yêu.
Một lão phú ông thích sưu tập tác phẩm nghệ thuật điêu khắc mini, đi qua bên cạnh, thấy rất nhiều người tập trung ở đây, không nhịn được bèn chui vào trong: "Các vị đang nhìn cái gì thế? Sao náo nhiệt vậy?"
Phần lớn đám người vây xem đều nhận ra lão già này, nhao nhao chào hỏi: "Lý lão! Ngài cũng đến xem triển lãm sao? Chúng tôi đang xem một tác phẩm rất thú vị, ngài cũng không ngại đến đánh giá đi."
Lý lão cười ha hả nói: "Nhiều người xem như vậy, khẳng định không phải chuyện đùa, ta phải cẩn thận xem cho kỹ mới được."
Ông nhìn lướt qua, chính giữa đài là một đạo quán nhỏ, trên tấm bảng viết "Đạo Huyền Thiên Tôn Động", trong lòng không khỏi suy xét mấy giây: "Đạo Huyền Thiên Tôn này là vị thần tiên nào? Ta chưa từng nghe nói."
Người khác đều cười: "Chúng tôi cũng chưa từng nghe nói qua, chắc là chỉ tiện tay lấy một cái tên thôi, đây không phải chuyện quan trọng, ngài xem kỹ thuật của đạo quán này đi."
Lý lão lại nhìn kỹ, không xem không biết, vừa xem thật đúng là giật mình.
Kỹ thuật của đạo quan này, rất thú vị.
Lý lão kinh hãi nói: "Điêu khắc đá mini bình thường đều dùng cả tảng đá để điêu khắc, nhưng đạo quán này, nó là do nhiều hòn đá nhỏ ráp lại thành nửa dưới, thậm chí còn dùng đá và gỗ nhỏ làm nền. Trời ơi, kỹ thuật... này."
Người bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, nửa trên bằng gỗ cũng không phải điêu khắc thành từ tấm gỗ lớn, mà do rất nhiều tấm gỗ nhỏ ráp lại mà thành, nó sử dụng kỹ thuật cực kỳ phức tạp, quả thực khiến chúng ta nhìn mà hoa mắt."
Lý lão lấy kính lúp ra cẩn thận quan sát: "Xuyên qua cửa sổ còn có thể thấy bên trong có một pho tượng, kỹ thuật của pho tượng này cũng cực kỳ khủng bố, tinh tế, ngay cả sợi tóc cũng làm ra được."
"Bộ bàn ghế bên trong, toàn bộ đều được điêu khắc tỉ mỉ, phía trên còn có hoa văn nho nhỏ, tỉ mỉ đến mức làm cho người ta than thở không thôi."
"Mọi người xem, có một thứ thật buồn cười." Lý lão cười: "Trên mặt bàn trong đạo quán, thế mà còn đặt một quyển sách nhỏ, trên bìa viết [Bính âm Hán ngữ] ha ha ha ha, làm tôi cười chết mất."
Ông không nói còn không có người chú ý tới, có người không nhịn được hỏi: "Bộ sách này chắc không thể lật được trang, bên trong mỗi trang đều có chữ viết đó chứ?"
Mọi người cũng không dám đi lật, đây chính là hàng triển lãm trên đài, không có ai sẽ tuỳ tiện động vào đồ vật bên trong, nhưng mà nếu dùng kính lúp nhìn kỹ, có thể thấy quyển sách mini kia quả thật là một quyển sách có nhiều trang giấy sắp thành.
"Quá lợi hại!" Lý lão thở dài: "Tác phẩm này rất tốt, chẳng những kỹ thuật nhất lưu, mà còn lớn mật phóng khoáng, còn mang theo sự nghịch ngợm đặc biệt của người trẻ tuổi, tác giả của tác phẩm này là ai?"
Ông đi một vòng quanh đài triển lãm, liền tìm thấy giới thiệu của tác giả: "Lý Đạo Huyền, giới tính nam, người thành phố Song Khánh, 20 tuổi, nghề nghiệp là thiết kế tự do."
Phía dưới còn có số điện thoại liên hệ, nhưng cũng không phải số điện thoại của Lý Đạo Huyền, mà là người đại diện Thái Tâm Tử.
Lý lão vội vàng bấm số điện thoại liên hệ: "Alo, xin chào, xin hỏi cậu là Thái tiên sinh, người đại diện của đại sư điêu khắc thế hệ mới Lý Đạo Huyền phải không? Tôi muốn hỏi một chút, Đạo Huyền Thiên Tôn động kia của hắn, có bán không."
Thái Tâm Tử nói: "Chúng tôi chỉ triển lãm, cũng không tính bán."
"Không bán?"
Lý lão lập tức cuống lên: "Một ngàn vạn! Tôi ra một ngàn vạn."
Thái Tâm Tử thiếu chút nữa rớt cả cằm xuống đất: "Ngài... ngài chờ chút... tôi tiêu hóa một chút..."
Lý Đạo Huyền đang tiêu hóa gà hồ lô, đây là món ăn nổi tiếng thời Tần, y thật vất vả mới đặt mua được bên ngoài, cầm lấy cái đùi gà, chấm tương ớt, ăn rất vui vẻ.
Hai ngày này trong hộp rất náo nhiệt!
"Khu thương mại Cao gia" trống trải đã lâu, rốt cuộc bắt đầu toả ra sức sống.
Mà kích phát sức sống này, không hề nghi ngờ là 3000 người huyện Thanh Giản mới tới.
3000 người này mới đến, một nghèo hai trắng, ngoại trừ khoác trên lưng một cái tay nải lúc tạo phản, cùng cái cuốc dùng để làm vũ khí trên tay, cái gì cũng không có.
Mặc dù Lý Đạo Huyền đã sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, nhưng trong nhà trống rỗng, chẳng còn thứ gì cả, bọn họ cần phải mua thêm đồ dùng rất nhiều.
Những người Thanh Giản làm công tính lương theo ngày, sau khi hoàn thành công việc ngày hôm đó, lấy được tiền công, liền nhanh dùng tiền công của mình để đổi đồ dùng hằng ngày. Họ đến chỗ thợ mộc đổi chậu gỗ, thùng gỗ, đến chỗ lão nhân đổi giỏ tre, đến nhà kho thôn Cao Gia đổi vải bông, đến Giếng Thợ đổi dao phay...
Bọn họ thường xuyên trao đổi hàng hoá nhiều lần, lập tức khiến một bộ phận người có đầu óc linh hoạt ngửi được cơ hội kinh doanh. Nếu ngươi đã cần những thứ này, ta cần gì phải ngồi ở nhà chờ ngươi đến đổi chứ?
Bên trong "chợ bán thức ăn" đã có một quầy hàng nhỏ, bày bán một đống vật phẩm làm từ tre.
Lão thôn trưởng thôn Cao gia phản ứng đầu tiên, mang theo rất nhiều giỏ tre do mình bện, đi tới khu thương mại Cao gia bán.
Ông vừa mở đầu, rất nhiều lão nhân trong thôn làm công cũng gia nhập, thậm chí lão nhân từ huyện Thanh Giản đến cũng gia nhập, mọi người cùng nhau bán. Vì vậy những thợ thủ công khác cũng hiểu ra, nhao nhao tiến vào chợ mở quầy bán.
Kể từ đó, khu thương mại thôn Cao gia xem như đã hoàn toàn sống lại. Các người tí hon sau một ngày làm việc thì sẽ vào lúc hoàng hôn, chạy đến khu thương mại Cao Gia đi dạo, dạo qua một vòng các cửa hàng, nhìn xem có thứ mình cần không.
Ngay từ đầu bọn họ dùng vật đổi vật, nhưng rất nhanh phát hiện lấy vật đổi vật quá phiền toái, vẫn là đổi thành tiền giao dịch mới tiện, vì thế đồng tiền và bạc vụn cũng bắt đầu lưu thông...
Những người tí hon có đầu óc nhanh nhạy bắt đầu suy nghĩ mở cửa hàng lớn hơn nữa, để làm buôn bán lớn hơn.
Trong thôn làm công, vị đại phu từng chữa thương cho Trương Lão Ngũ, rất nhanh đã thuê được một y quán trong khu thương mại,"Y Quán Cao Gia" hợp thời mà sinh ra.
Tiếp theo một vị thôn dân mở quán "Mì Xé".
Tượng sư Cao Nhất Nhất dẫn đầu, dùng "thân phận quan phương" của Giếng Thợ, mở một tiệm "Lò Rèn Thôn Doanh", bán đao, liềm, cuốc... các thứ.
Vì vậy khái niệm "Thôn Doanh" cũng nhanh chóng trở nên nở rộ, thợ giấy cũng ra mở một cửa hàng bán giấy, thợ đèn ra mở một cửa hàng bán đèn.
Dưới sự chỉ dẫn của Lý Đạo Huyền, thu nhập của cửa hàng Thôn Doanh đưa vào thôn khố, nhưng sẽ căn cứ doanh thu mà chia cho các thợ thủ công một số lượng nhất định, khiến thu nhập của thợ thủ công lại tăng thêm lần nữa.
Các nữ nhân cũng muốn buôn bán, lại ngại ngùng không muốn xuất đầu lộ diện, trước tiên bọn họ dùng tiền mua bông ở trong thôn khố, dệt thành vải bông, sau đó tập hợp số vải bông này lại và giao cho thánh nữ đại nhân, lấy danh nghĩa của Cao Nhất Diệp mở một "Cửa hàng vải bông Thánh Nữ." Thôn Cao gia nho nhỏ rực rỡ hẳn lên.
Lý Đạo Huyền đang nhìn thích thú thì điện thoại vang lên, vừa mới ấn nút nghe, đối diện liền vang lên tiếng gầm điên cuồng của Thái Tâm Tử: "Đạo quán của cậu, có một lão nhà giàu ra giá một ngàn vạn, trời ơi, có bán không? Rốt cuộc có bán hay không? Bà nội cha, tôi muốn điên luôn rồi."
Lý Đạo Huyền: "Mẹ nó, bán!"