Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 223 - Chương 223: Găng Tay Vô Cực

Chương 223: Găng Tay Vô Cực Chương 223: Găng Tay Vô Cực

Tháng bảy, năm Sùng Trinh thứ nhất, kinh thành.

Thiếu niên Chu Do Kiểm đang lật xem tấu chương.

Đại thái giám thân tín Tào Hóa Thuần từ bên cạnh chạy tới, thấp giọng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, trải qua hơn nửa năm thanh tẩy, Yêm đảng đã bị quét sạch không còn."

Tào Hóa Thuần vốn là người của Ti lễ thái giám Vương An, lớn lên bên cạnh ngũ hoàng tôn Chu Do Kiểm, rất được Chu Do Kiểm tin tưởng, nhưng về sau bởi vì Ngụy Trung Hiền lộng quyền, đã giết chết Vương An, Tào Hóa Thuần là "người của Vương An" đương nhiên cũng bị liên lụy, bị nhổ tận gốc, sung quân đến Nam Kinh.

Sau khi Chu Do Kiểm leo lên đế vị, liền triệu Tào Hóa Thuần, người lớn lên từ nhỏ với mình trở về.

Hắn và Yêm đảng cũng coi như có thù, hiện tại báo cáo với Chu Do Kiểm chuyện loại bỏ Yêm đảng, ngay cả lông mày cũng nhướng lên trên, tỏ ra có phần hài lòng.

"Tốt lắm, làm rất tốt, sau này không có Yêm đảng lộng quyền nữa, cuối cùng trẫm cũng có thể thoả sức vùng vẫy rồi, xem tấu chương!"

Tâm trạng của Chu Do Kiểm giống như ngồi lên trên máy bay phản lực.

Đã không còn Yêm đảng, ngay cả xem tấu chương hắn cũng thấy hăng hái, muốn hạ chỉ như thế nào thì hạ chỉ, sẽ không còn đại thái giám nào tới bác bỏ ý chỉ của trẫm nữa, ha ha ha.

Tiện tay lật một cái, vừa lúc lật đến tấu chương của Thiểm Tây tuần án ngự sử Lý Ứng Kỳ, bèn tập trung xem: "Thần từ Phượng Hán Hưng Yên tuần tra qua Diễn Khánh, Bình Lương cho đến Tây An, chỉ thấy năm tháng không mưa, cho đến tận mùa thu, hạn hán nghiêm trọng, lúa mạ chết khô, cỏ xanh cũng không còn, dân chúng lưu lạc khắp nơi.

Mỗi nơi trải qua nạn dân tính bằng trăm, họ đứng ven đường xin cứu tế. Gần đến các nơi Nghi, Lạc tại Duyên An, Hàn Thành tại Tây An, báo cáo gửi về, số lượng giương cờ gõ la, tụ tập làm loạn, lên tới hàng trăm. Cướp giữa ban ngày, người mạnh cướp kẻ yếu, vì đói quá đến mức bí quá hóa liều, chẳng thà đi cướp cầu sống tạm bợ."

Chu Do Kiểm mặt cau có nói: "Tên này lại tới đòi tiền."

Tào Hóa Thuần thấp giọng nói: "Thiểm Tây bên kia, không phát chút tiền bạc qua đó, sợ là không được nữa."

Chu Do Kiểm nghĩ thầm: Nếu như nhịn ăn nhịn mặc, còn có thể chắt chiu được bao nhiêu tiền đây?

Vừa nghĩ đến việc này vừa mở ra một bản tấu chương tiếp theo.

"Kế Môn trú quân bởi vì đói quá biểu tình đòi lương, cướp đốt hỏa dược, qua nhiều mặt xử trí, bắt đầu giải tán."

Tâm tình của Chu Do Kiểm lại giống như ngồi trên tháp rơi tự do.

Thiếu chút nữa buột miệng chửi thề, nhưng thân là đế vương, tu dưỡng vẫn cần phải có, lời nói thô tục phải miễn cưỡng áp chế lại.

Thiểm Tây bên kia đòi tiền, Kế Môn cũng đến đòi tiền?

Trẫm lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho bọn hắn?

Chu Do Kiểm không cần nghĩ ngợi, liền ném tấu chương của Lý Ứng Kỳ sang bên cạnh, không nhìn nữa, trẫm coi như chưa xem qua cái gì hết.

Sáng sớm, Lý Đạo Huyền đã nhận được một đơn hàng chuyển phát nhanh.

"Găng tay Vô Cực" y đặt mua cuối cùng cũng gửi tới, vỏ ngoài hợp kim, sơn màu vàng, bên trên còn khảm mấy "viên đá Vô Cực", đeo ở trên tay, khiến bàn tay y vốn nhỏ nhắn, trở nên khí phách hơn tới 32000%.

Y nhịn không được đeo găng tay lên, làm ra động tác tiêu biểu của Thanos trong phim, nắm tay một cái.

Hắc, nhân loại biến mất một nửa rồi chứ.

"Đinh đông!"

Tiếng chuông cửa nhà vang lên, Lý Đạo Huyền giật mình, bao tay cũng quên cởi ra, thế là chạy ra mở cửa phòng, đứng ngoài cửa là anh bạn chuyển phát nhanh, hắn vốn đang huýt sáo chờ người bên trong ra nhận hàng.

Không ngờ cửa mở ra, đầu tiên vươn ra là một cái găng tay Vô Cực.

Anh bạn chuyển phát nhanh sợ tới mức toàn thân phát lạnh, nhảy về phía sau hai mét, mãi đến khi thấy đằng sau lộ ra khuôn mặt một thanh niên bình thường, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh trai, cái bao tay của anh muốn hù chết người ta đó."

Lý Đạo Huyền: "A, thật có lỗi, đang chơi."

Anh bạn chuyển phát nhanh đưa tới một cái hộp thật lớn: "Mời ký nhận."

Lý Đạo Huyền vừa mở ra xem, trong hộp là một cái trường học tỷ lệ 1 phần 200, trường trung học Số 32, đúng rồi, nhân viên cửa hàng của Thái Tâm Tử đã làm xong mô hình trường học mình đặt hàng rồi.

Ký xong, nói một câu vất vả rồi với anh bạn chuyển phát nhanh, lúc này mới cầm mô hình trường học và trở về trước hộp.

Chăm chú nhìn thoáng qua ngôi trường, lập tức nhớ lại những năm tháng đau khổ khi mình thi cử, có một loại xúc động rất muốn thiêu hủy nó, ở sâu trong nội tâm vẫn là cảm ơn nó đã dạy cho mình vô số tri thức, nhưng mà biết thì biết, vẫn muốn thiêu hủy nó.

Học tập là cái thứ khiến người ta vừa yêu vừa hận!

Lại nhìn thoáng qua trong hộp, lúc này đang là sáng sớm, trong Giếng Học nho nhỏ đã có rất nhiều trẻ con, còn có rất nhiều đứa trẻ ngồi đến tận bên ngoài Giếng Học, chen đến tận một cái giếng trời khác, thậm chí ngồi đầy mấy cái thông đạo bên ngoài...

Nhưng cho dù như vậy, không gian vẫn không đủ.

Vương tiên sinh đang toát mồ hôi ứng phó với học sinh càng ngày càng nhiều. Còn có bảy tám vị tiên sinh dạy học mới bị Đàm Lập Văn "lừa gạt" đến, cũng ở trong thông đạo và Giếng Học hỗ trợ, đi qua đi lại trò chuyện với các học sinh.

Điểm Đăng Tử Triệu Thắng cũng nằm trong số đó, vị thư sinh này hiện tại đã đứt hẳn tâm tư "khoa cử công danh" rồi, một thân sở học cũng không có chỗ để dùng, dứt khoát dùng làm tiên sinh dạy học, truyền thụ kiến thức cho bọn trẻ.

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Nhất Diệp, đi Giếng Học thông báo cho mọi người, ta muốn chuẩn bị cho bọn họ một cái trường học, sau này Giếng Học rời ra khỏi chủ bảo, vào trường học mới."

Cao Nhất Diệp vội vàng đi thông báo.

Thế là, toàn bộ tiên sinh dạy học và các học sinh trong Giếng Học đều đi theo Cao Nhất Diệp ra khỏi chủ bảo, đứng ở trên bãi đất trống bên ngoài, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lý Đạo Huyền đã sớm chọn xong vị trí, ngay bên ngoài rừng trúc phía tây nam chủ bảo, nơi đó có một bãi đá vụn, không thể trồng hoa màu, thôi thì dùng để làm trường học đi, trường học bên cạnh rừng trúc nghe cũng rất có ý cảnh.

Y đang định cởi găng tay Vô Cực ra, cầm tấm kim loại để cạo "đất bằng", đột nhiên nhớ tới một chuyện: Trước kia ta đưa tay vào trong hộp mọi người đều không nhìn thấy, hiện tại ta mang găng tay Vô Cực đưa vào, bọn họ có nhìn thấy không?

Không ngại thử một lần!

Dù sao thử cái này ở thôn Cao Gia, mọi người sẽ không bị hù dọa.

Tay phải mang găng tay Vô Cực thò vào trong hộp...

Vương tiên sinh, Điểm Đăng Tử Triệu Thắng, các tiên sinh dạy học mới tới, còn có một đám trẻ con, lúc này đang ngửa đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên nhìn thấy giữa đám mây trên bầu trời, có một bàn tay khổng lồ kim quang lóng lánh vươn ra.

"Oa! Kim Giáp thần nhân."

"Kim giáp lực sĩ!"

"Không, không phải kim giáp lực sĩ gì hết, đó là tay của Thiên Tôn."

"Các ngươi xem, trên tay còn có đá quý năm màu, đủ mọi màu sắc, chính là phong cách của Thiên Tôn, thần tiên khác sẽ không làm trò loè loẹt như vậy đâu."

Lý Đạo Huyền câm nín.

Được rồi, bọn họ có thể nhìn thấy găng tay, thế nhưng ta lại bị phong bình bị hại.

- Giải thích,"phong bình bị hại" là từ ngữ ám chỉ bởi lời đồn hoàn toàn không có căn cứ, khiến nhân vật trong lời đồn bị tổn thất về danh dự, kinh tế. Hết giải thích.

Mặc kệ, bị hại thì bị hại đi, găng tay hoành tráng thế này, các ngươi cứ nhất định phải nói thành loè loẹt, thật là làm lão phu tức chết.

Lý Đạo Huyền giơ tay vỗ một chưởng xuống bãi đá vụn...

Bình Luận (0)
Comment