Ở trong mắt các người tí hon, giữa bầu trời có một bàn tay khổng lồ màu vàng khảm nạm những viên đá quý đủ mọi màu sắc, vỗ "ầm" một tiếng lên trên bãi đá vụn.
Uy lực một vỗ này, quả thực có thể nói là khủng bố.
Mặt đất trong nháy mắt bị đập lõm ra một cái hố to.
Tiếp theo, bàn tay khổng lồ đảo qua trái, quét qua phải, những thứ không bằng phẳng trên mặt đất toàn bộ bị san bằng.
Mọi người đồng thời sợ hãi than: "Thiên Tôn thi pháp! Quá uy vũ."
Sau khi mặt đất được làm bằng, bàn tay kia lại đè xuống, tựa hồ đang đè chặt mặt đất, tiếp theo bàn tay thu về trong tầng mây, khi nó xuất hiện lần nữa đã nâng lên một kiến trúc khổng lồ, từ trên trời chậm rãi hạ xuống.
Đây là một kiến trúc to lớn không hề nhỏ hơn "Cao gia bảo", chiếm diện tích rộng lớn, không chỉ có toà nhà chính, còn có toà nhà bên cạnh, mấy toà nhà vây thành một vòng tròn, ở giữa còn có một cái thao trường thật lớn, giống như trường đua ngựa trong quân doanh dành cho các binh sĩ thao luyện vũ khí.
Nó chậm rãi hạ xuống, hạ xuống bãi đất trống mà bàn tay khổng lồ vừa làm ra, vững vàng đứng vững trên đó, bàn tay còn đè cho kiến trúc chặt xuống, dùng bùn đất lấp đầy một vãi chỗ chênh vênh, sau đó bàn tay lại rút vào trong tầng mây.
Các thôn dân cũ nhìn cũng quen rồi, ngoại trừ thán phục cũng không tỏ vẻ gì thừa thãi. Nhưng Điểm Đăng Tử Triệu Thắng và các tiên sinh dạy học mới tới, người nào người nấy nhìn mà đực mặt ra.
Vài người thậm chí quỳ xuống tại chỗ, ra sức dập đầu về phía bầu trời.
Mãi tới lúc này, Cao Nhất Diệp mới lên tiếng: "Thiên Tôn nói, cái vừa rồi người ban cho chúng ta, tên là 'trường học', là nơi con của chúng ta học tập, các vị tiên sinh, dẫn bọn trẻ vào tham quan một chút."
Mấy người dập đầu vội vàng đứng dậy, dẫn theo bọn trẻ chạy về phía trường học.
Thao trường thật lớn, toà nhà ngay ngắn, đi vào trong toà nhà, từng gian phòng học hình chữ nhật chỉnh tề sáng sủa, các tiên sinh dạy học và các học sinh đều không khỏi vui sướng.
Lúc này Lý Đạo Huyền đột nhiên phát hiện một vấn đề!
Khi các người tí hon di chuyển trong các căn nhà kiểu cũ chỉ có một hai tầng, cho dù bọn họ ở trong nhà thì mình cũng nhìn thấy bọn họ xuyên qua cửa sổ, nhưng toà nhà hiện đại lại không giống như vậy, toà nhà trường học này tới năm tầng, kết cấu nội bộ rất phức tạp.
Khi các người tí hon đi trên hành lang lầu một, hai bên đều là phòng học, Lý Đạo Huyền cho dù qua cửa sổ, cũng chỉ có thể nhìn thấy các người tí hon trong phòng học, lại không nhìn thấy các người tí hon trên hành lang.
Chuyện này cũng có chút phiền phức, nếu như sau này có thêm nhiều kiến trúc như vậy thì rất bất lợi cho việc bảo vệ người tí hon của mình.
Vừa mới nghĩ tới đây, y liền cảm giác cái hộp lấp lóe một tia sáng...
Sau đó, y đột nhiên phát hiện mình lại có thể nhìn xuyên vào trong.
Không, không thể gọi là nhìn xuyên, mà là y có thể điều chỉnh "điểm chú ý" của mình, khi y muốn chú ý đến hành lang dạy học, cái hộp lại sử ra một luồng sức mạnh thần bí, khiến y nhìn thấu vách tường, có thể trực tiếp thấy được các người tí hon trong hành lang, có thể tập trung thính giác rất chuẩn xác, chỉ nghe được âm thanh nơi chú ý này mà thôi.
"Chậc!" Lý Đạo Huyền không nhịn được liếc mắt nhìn chỉ số cứu vớt, sau khi 3000 người của huyện Thanh Giản đến, chỉ số cứu vớt lại tăng thêm không ít, cái hộp lại cho hắn thêm một công năng mới.
Công năng này rất hữu dụng.
Phạm vi sử dụng của nó cũng không giới hạn, nhìn lén... khụ...
Rất rõ ràng, công năng này cần y dùng "tự ràng buộc" để khống chế, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, mới là quân tử.
Lý Đạo Huyền tuy không nói nhảm giống như Bạch Diên, nhưng cũng nên tận lực dùng tiêu chuẩn của "quân tử" để yêu cầu bản thân, mới xứng đáng với linh hồn của mình.
Sau khi chuyển lực chú ý vào trong hộp, điều chỉnh điểm chú ý tới hành lang trên lầu trường học...
"Loại phòng học này, một cái tối thiểu có thể chứa 50 học sinh." Vương tiên sinh bấm ngón tay tính toán: Hiện tại chúng ta có hơn 400 học sinh, chỉ cần không đến 10 gian phòng học, là có thể chứa toàn bộ, mà tòa nhà này có năm tầng, mỗi một tầng có mười phòng học, cho dù tăng thêm mấy ngàn học sinh cũng có thể tiếp nhận, quá lợi hại, trường học của Thiên giới, thật sự làm cho người ta nhìn mà than thở."
Triệu Thắng: "Phù... phù... chỉ là... phải leo cầu thang... hơi mệt... Khụ... cái này... lại có tới năm tầng lầu... thật nhiều cầu thang... hành lang cũng dài... vì sao toà nhà này lớn như vậy..."
Mọi người câm nín.
Vương tiên sinh vỗ vai Triệu Thắng một cái: "Triệu tiên sinh, sau này ngày nào ngươi cũng làm hai bài tập thể dục đi, ta cảm thấy ngươi còn cần thiết hơn bọn trẻ nữa."
Triệu Thắng lau mồ hôi: "Được... tại hạ... khụ khụ... quả thật cần rèn luyện... thân thể..."
Mọi người đổ mồ hôi: "Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi hẵng nói đi, sợ ngươi không thở nổi."
Vương tiên sinh: "Chúng ta nhanh đến Giếng Thợ một chuyến đi, tìm thợ mộc đặt làm bàn, nhóm đầu tiên đặt trước cho 10 phòng học, 500 bộ bàn ghế, đây cũng không phải là một công việc nhỏ, phải mời tượng sư chủ trì, tạm thời chiêu mộ thêm lượng lớn thợ mộc, học đồ, thậm chí cũng gọi phạm nhân cải tạo tới hỗ trợ, mới có thể nhanh chóng làm cho trường học này phát huy tác dụng."
Lý Đạo Huyền ở trên trời nhìn một đám tiên sinh dạy học đi tới đi lui, trong lòng thầm nghĩ: Rất tốt, nếu mọi người tích cực hành động, trường học sẽ nhanh chóng vận chuyển bình thường, để Vương tiên sinh làm hiệu trưởng, Triệu Thắng... để hắn làm thầy thể dục? Có khi nào ác quá không, ha ha ha ha.
Thôi bỏ đi, thầy thể dục vẫn phải an bài cho người khác, Triệu Thắng làm phó hiệu trưởng là tốt rồi.
Trong đầu y đang đầy ý niệm kiến thiết trường học, chợt thấy Tam Thập Nhị chạy vào trường học, vừa nhìn trái xem phải, chậc chậc lấy làm lạ, vừa đi đến trước mặt Cao Nhất Diệp, thấp giọng nói: "Thánh nữ, truyện tranh lần trước cô muốn in ấn xuất bản, đã in xong rồi."
Cao Nhất Diệp vui mừng: "Ai da? Được rồi à? Đi nào, dẫn ta đi xem."
Tam Thập Nhị liếc mắt nhìn các tiên sinh dạy học và bọn trẻ đang tham quan trường học, hạ giọng nói: "Cô còn phải truyền lời cho Thiên Tôn, hiện tại đi không thích hợp..."
Lý Đạo Huyền cười thầm trong bụng, dứt khoát lên tiếng: "Nhất Diệp, ta muốn đến nhà bạn chơi, ngươi nói cho mọi người biết, hôm nay đừng tìm ta nữa."
Nói xong, quyết đoán đậy nắp lại, ngay cả Cao Nhất Diệp cũng không nhìn thấy y nữa.
Cao Nhất Diệp nhìn thấy đám mây trên bầu trời tản đi, không khỏi vui mừng: "Thiên Tôn lão nhân gia đến chỗ tiên nhân khác chơi rồi, hôm nay không đến, không cần ta truyền lời, hơn nữa... hì hì... Thiên Tôn không có ở đây, cũng vừa lúc lấy quyển sách kia ra."
Tam Thập Nhị cười lắc đầu, được rồi, thánh nữ càn quấy, không ngờ mình cũng càn quấy theo nàng, không biết khi Thiên Tôn trở về nhìn thấy quyển truyện tranh kỳ quái kia thì sẽ có cảm tưởng ra sao.
Nói chung, thử một lần là biết.
Tam Thập Nhị dẫn theo Cao Nhất Diệp đi về phía nhà sách.
Bên trong nhà sách đã có một chồng 200 quyển truyện tranh, trang bìa màu lam, sợi bông đóng sách, trên bìa có in "Đạo Huyền Thiên Tôn" tướng mạo trang nghiêm, bên cạnh là một hàng chữ to [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện].