Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 225 - Chương 225: Ta Phải Mua Quyển Sách Này

Chương 225: Ta phải mua quyển sách này Chương 225: Ta phải mua quyển sách này

Cao Nhất Diệp cầm "sách mình viết", hài lòng mở ra xem.

Nàng đang xem, Lý Đạo Huyền cũng đang xem.

Sau khi có công năng "chú ý", Lý Đạo Huyền không cần dùng kính lúp nữa, chỉ cần "chú ý" quyển sách kia là lập tức có thể kéo tầm nhìn lại rất gần: Chậc! Quyển sách này in còn tốt hơn cả [Dương Gia Tướng] nữa.

Thì ra thợ chạm khắc khi in ấn quyển sách này đã làm việc với tâm thái vô cùng thành kính, mỗi một dao đều phải điêu khắc tỉ mỉ.

Bản lĩnh hội họa của Cao Nhất Diệp thật ra rất kém, rất nhiều chỗ vẽ không tốt, nhưng cái này không thành vấn đề, công phu hội họa của thợ chạm khắc tốt hơn so với Cao Nhất Diệp không biết bao nhiêu lần, giúp nàng bổ sung là xong việc rồi.

Nàng vẽ sai một nét thì thợ chạm khắc liền giúp nàng bù đắp lại mười nét, nàng vẽ lệch khuôn mặt của Mã đạo trưởng, thợ chạm khắc còn có thể giúp Mã đạo trưởng sửa lại thành khuôn mặt đoan chính, khi in ấn các người thợ cũng dùng thái độ tỉ mỉ nhất để bảo đảm mực không lan ra, không trây trét một chỗ nào.

Công đoạn đóng sách cuối cùng càng không sai lệch một tờ nào. Cao Nhất Diệp lật xem hai cái liền quá đỗi vui mừng: Oa, thật tốt quá, in tốt thật, chúng ta nhanh bắt đầu mở bán quyển sách này đi."

Tam Thập Nhị nói: "Trước khi bán, tôi có một câu phải nói rõ ràng cho cô biết."

Cao Nhất Diệp ngạc nhiên: "Sao thế?"

Tam Thập Nhị nghiêm túc nói: "Nhà sách Cao Gia không phải sở hữu cá nhân của ta, mà là kho thôn của thôn Cao Gia đang chịu trách nhiệm cho việc lỗ lãi, mà quyển [ Đạo Huyền Thiên Tôn trừ ma truyện] này làm ra cũng không thông qua pháp chỉ của thiên tôn, cho nên nó không thể lấy kho thôn để làm chi phí."

Cao Nhất Diệp cũng hiểu, lần trước Tam Thập Nhị đã nói với nàng rằng, tiền công của thợ chạm khắc sẽ do nàng chi trả.

Mặc dù trên ý nghĩa tượng trưng nhiều hơn ý nghĩa thực tế, nhưng mình cũng phải tuân thủ quy định đó, bằng không thân là thánh nữ lại mang cái gương xấu, những người khác sẽ lung tung điều động vật tư trong kho thôn, đó cũng không phải chuyện gì tốt.

Cao Nhất Diệp: "Ta hiểu rồi, 200 quyển sách này, vật liệu sử dụng và tiền công của thợ chạm khắc, chi phí tương ứng đều phải do ta phụ trách."

Tam Thập Nhị gật đầu: "Nếu như không bán được một quyển nào, tất cả chi phí của quyển sách này sẽ do cô bù đắp lại cho kho thôn. Nếu như bán hết, liền có thể lấy từ trong tiền bán được bù vào kho thôn, còn lại tiền lợi nhuận chính là phí nhuận bút của cô."

Cao Nhất Diệp: "A, nói cách khác, nếu bán hết, ta có thể kiếm tiền rồi? Cái này gọi là phí nhuận bút sao?"

Tam Thập Nhị cười nói: "Nhà sách bán sách, đều phải cho tác giả phí nhuận bút. Việc này tại khu vực Giang Nam phồn hoa đã là quy củ cố định, chỉ là nơi thôn nhỏ hoang vắng tại Thiểm Bắc này có rất ít người bán sách, cho nên cô không biết thôi. Nói đơn giản hơn, viết được sách hay, phí nhuận bút sẽ cao, viết sách không hay, phí nhuận bút sẽ thấp, hoặc không có phí nhuận bút. Nếu tự trả tiền in sách giống như cô, bán không tốt còn sẽ bị lỗ nữa."

Lần này Cao Nhất Diệp đã hiểu rồi: "Ta biết rồi!"

Tam Thập Nhị mỉm cười: "Nghịch ngợm phải tự trả phí in sách, bán không tốt sẽ bị lỗ tiền, điểm này xin thánh nữa phải [ghi nhớ trong lòng]."

Cao Nhất Diệp: "Ta không quan tâm lỗ lãi đâu, được rồi được rồi, đừng thuyết giáo nữa, chúng ta tranh thủ mở bán đi."

Tam Thập Nhị cười lắc đầu: "Được, bắt đầu bán."

Hắn chỉ huy nhân viên nhà sách, đưa 200 bản [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] đến trên giá sách trước cửa nhà sách, lại phái ra hai nhân viên đứng trước cửa nhà sách lớn tiếng quảng cáo: "Nhà sách ra sách mới rồi, ra sách mới rồi."

"Sách mới?" Các thôn dân đang dạo phố bên trong khu thương mại Cao Gia nghe vậy lập tức thấy hứng thú, lập tức bu tới.

Người dẫn đầu chính là lão thôn trưởng Cao Gia.

Hiện tại ông cả ngày ở cửa hàng bán đồ tre trong khu thương mại Cao Gia, gần tiệm sách nên tới cũng rất nhanh.

Nghe nói nhà sách ra sách mới, lão thôn trưởng trong nháy mắt như trẻ ra 40 tuổi, bước vài bước đã tới trước cửa nhà sách, nhao nhao lên: "Có phải là [Dương Gia Tướng] ra tập 3 rồi không? Nhanh lên, ta muốn xem từ lâu rồi."

Hai nhân viên cười nói: "Không phải [Dương Gia Tướng]."

"Hả?" Lão thôn trưởng tỏ ra thất vọng: "Đây là sách gì? Nếu không hay bằng [Dương Gia Tướng], ta sẽ không mua đâu."

Nhân viên làm bộ mặt cổ quái: "Quyển sách này có hay không, ta không dám nói. Ông cứ tự mình xem đi."

Nói xong, một nhân viên giơ tay lên, đem quyển [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] mở ra cho mọi người xem."

Hiện tại phần lớn những người biết chữ trong thôn đều đang tham quan trường học mới, đâu có ở đây, người ở cửa tiệm toàn là không biết chữ, hàng chữ [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] cũng không có ai biết.

Nhưng tượng thánh Đạo Huyền Thiên Tôn vẽ ở bìa truyện, mọi người nhìn một cái là nhận ra ngay.

"Ơ, đây không phải Thiên Tôn sao?"

"Thật to gán, dám vẽ Thiên Tôn lên sách truyện."

"Làm sao dám?"

Hai nhân viên làm vẻ mặt cổ quái: "Quyển sách này là thánh nữ đại nhân tự tay vẽ, tên sách là [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], hiện tại ta lật vài trang, mọi người tự xem đi."

Hắn vừa nói vừa lật sách ra.

Mọi người chăm chú xem, lập tức liền hiểu ngay. Đạo Huyền Thiên Tôn du ngoạn hạ giới, nhìn thấy một thôn nhỏ nghèo khó, trên núi bên cạnh thôn có sơn tặc, sau đó sơn tặc xuống núi cướp bóc, Thiên Tôn khẽ vươn tay ra, bẹp... đập chết sơn tặc.

Thôn trưởng nhìn đến đây, không khỏi kêu lên "a a a": "Đây... đây là câu chuyện của thôn Cao Gia ta mà, lúc trước lần đầu Thiên Tôn hiển linh, chính là như vậy... lão hủ không có tiên duyên, không nhìn thấy được tay Thiên Tôn, chỉ có đứa bé Nhất Diệp kia có thể nhìn thấy. Không nghĩ tới... thì ra hình ảnh lúc đó là như thế này... may mắn có Nhất Diệp vẽ lại được chuyện này."

Lão thôn trưởng không chờ được nhân viên cửa hàng lật sách nữa, lập tức lấy ra năm đồng tiền: "Ta mua quyển sách này!"

Thôn dân bên cạnh nghe vậy cũng bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra mua quyển sách này là có thể biết được chuyện Thiên Tôn hiển linh lúc trước."

"Đập nồi bán sắt cũng phải mua."

Cả đám người bắt đầu móc tiền ra, 200 quyển sách chỉ bán xong trong chớp mắt.

Người không mua được đứng trước nhà sách tỏ thái độ: "Có lầm không vậy? Sách quan trọng như vậy mà các ngươi chỉ in ấn chút này thôi?"

"Đúng vậy, đây chính là câu chuyện của Thiên Tôn, phải in nhiều lên chứ?"

Cả đám đông biểu tình khiến bọn nhân viên hoảng hốt, vội vàng mời Tam Thập Nhị đi ra. Tam Nhập Nhị cũng không ngờ cuốn truyện tranh càn quấy của Cao Nhất Diệp, nội dung chắp vá lung tung lại có thể bán tốt như vậy.

Hắn đâu biết được, Cao Nhất Diệp người ta đây là "mượn sức nóng của Thiên Tôn", cổ nhân đâu hiểu được.

Tam Thập Nhị thật sự là trở tay không kịp, đành phải khua tay nói: "Mọi người đừng nóng vội, bản khắc có sẵn rồi, lập tức in ngay đây. Có bản khắc sẽ in rất nhanh, không cần ha ba ngày là có thể in ra rất nhiều rất nhiều... Cam đoan mọi người đều có thể mua được. Mọi người không nên ồn ào."

Bình Luận (0)
Comment